Đại Sắc Đang Nồng

Chương 6: Chương 6: Thiếu






Editor: Mạn Châu Sa 2001,

"Nếu hiệp nữ chỉ là hôn mê, Võ Lâm Minh Chủ cứu người sau đó hoàn toàn có thể rời đi, bởi vì cô ấy có thể tự lực cánh sinh, tình tiết không có tính khả thi."

Sau một lúc suy nghĩ, khóe mắt mỹ lệ của Úc Vưu Mị khẽ nhếch lên ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tống Sâm, "Trong lòng Võ Lâm Minh Chủ, sẽ không nhìn mỹ nhân nào tự cởi quần áo rồi nhào tới, không đủ bình tĩnh thành đói bụng ăn quàng, đều là những kẻ tầm thường."

Trong nháy mắt sự tự tin trong mắt Tống Sâm vỡ vụn, xấu hổ lúng túng, còn có ba phần không thể tin.

Chẳng lẽ đêm xuân đáng giá ngàn vàng hôm qua là giả?

Rất nhanh ánh mắt Úc Vưu Mị nhìn về phía khác, đi đến trước mặt Thẩm Đại, vẻ mặt có chút không vui, "Vì sao bị lung lay?"

Thẩm Đại kinh ngạc, nhìn vị tiền bối ở trước mặt, hoài nghi có phải mình hiểu đúng ý của cô ấy hay không.

"Đối với thiết kế sư mà nói, mỗi một tác phẩm đều là một tâm huyết của người đó, nếu như thiết kế sư đối với tâm huyết của mình không có lòng tin, cô có lý do gì khiến cho người xem phải tiếp nhận nó?" Ánh mắt Úc Vưu Mị nhìn chằm chằm Thẩm Đại, ánh mắt giống như nhìn thấu nội tâm của cô gái nhỏ.

Thẩm Đại không có lời nào để giải thích, hoàn toàn khâm phục mà cúi thấp đầu.

Suy nghĩ tốt nên cô vô cùng tự tin với tác phẩm của mình, nhưng khi nghe lời Tống Sâm nói thì có chút lung lay.

Ánh mắt nhìn vào bộ trang phục ăn xin rách rưới, bỗng nhiên Thẩm Đại cảm thấy áy náy.

Cô không tin nó nên cô có lỗi với nó.

"Hễ cô cho là đúng, bất luận có bao nhiêu người chất vấn, cũng nên căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, trừ phi cô cảm thấy thiết kế của mình là đồ bỏ đi."

Hùng hổ dọa người khiển trách tuyên truyền giác ngộ, Thẩm Đại cũng không nữa xấu hổ, trịnh trọng nói cảm ơn với Úc Vưu Mị: "Tôi biết rồi, cám ơn cô."

Khuôn mặt cô gái nhỏ có chút hồng, con ngươi trong suốt khôi phục lại sự ung dung, nhìn ra được là đã hiểu thật.

"Ừ, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Nhàn nhạt nói một câu, Úc Vưu Mị đi qua giữa hai người Tống Sâm và Thẩm Đại, giẫm giày cao gót nghênh ngang rời đi.

"Chúc mừng cô, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp." Kiều Vũ vươn tay cười với Thẩm Đại, "Tôi lớn hơn so với cô, cô có thể gọi tôi là Kiều tỷ."

"Kiều tỷ, tổ trưởng thật là có ý đó sao?" Vui mừng tới quá nhanh, Thẩm Đại phải xác nhận một chút.

Kiều Vũ gật đầu, kéo cánh tay Thẩm Đại chuyển sang trang phục ăn xin: "Tổ trưởng rất ít khi chỉ bảo người nào, bình thường đều là chọn tác phẩm lỗi, cô đừng nhìn thấy cô ấy hung dữ nhưng thật ra cô ấy rất thích cô, cho nên mới phải nói nhiều như vậy, yên tâm đi." Nói xong thấy bốn người Tống Sâm đông cứng tại chỗ, Kiều Vũ nở nụ cười giải quyết việc chung, "Thật đáng tiếc, hi vọng tương lai còn có cơ hội hợp tác."

Ba người Trần Khiết miễn cưỡng duy trì phong độ, mang theo đồ của mình đi khỏi.

Ánh mắt Tống Sâm phức tạp nhìn Thẩm Đại, vẫn không có cách nào tiếp nhận được mình bị đánh bại bởi một bộ trang phục ăn xin, thế mà một phút trước anh còn ảo tưởng cô sẽ hiến thân nịnh bợ anh.

"Hai người các cô biết nhau?" Bỏ qua thân phận của người phỏng vấn, Kiều Vũ liếc mắt đánh giá Tống Sâm, bát quái hỏi. Lúc chọn lựa vật liệu may hai người Tống Sâm và Thẩm Đại đứng thì thầm ở một chỗ, tuấn nam mỹ nữ, lúc ấy cô đã cảm thấy có chuyện.

"Hôm nay mới quen." Tống Sâm mở miệng giải thích trước Thẩm Đại, lần nữa khôi phục lại sự ung dung, con ngươi đen nháy mỉm cười nhìn chằm chằm Thẩm Đại, "May mắn là thua cô, nếu không thật là có chút không cam tâm."

Thẩm Đại cười yếu ớt, "Đa tạ."

Tống Sâm biết điều thu hồi lại ánh mắt, cười cười với Kiều Vũ, cuối cùng đi ra.

"Anh ta giống như rất coi trọng cô." Kiều Vũ dẫn Thẩm Đại đi đến phòng nhân sự làm thủ tục nhận chức, nhìn bóng lưng cao thẳng của Tống Sâm ở trước mặt, nhỏ giọng chế nhạo Thẩm Đại, "Tôi nhìn dáng dấp của anh ta không tệ, đáng tiếc lần này chúng ta chỉ tuyển một người, nếu không hai người các cô ngày ngày gặp mặt, đoán chừng có hy vọng."

Thẩm Đại vội vàng giải thích hiểu lầm, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có bạn trai rồi."

Bạn trai anh tuấn so với Tống Sâm, lúc mới gặp tao nhã lễ độ sau đó gặp lại lấy dũng khí hẹn cô lại là một người đàn ông nghiêm chỉnh đứng đắn.

Kiều Vũ bừng tỉnh hiểu ra: "Cũng đúng nha, Thẩm Đại cô xinh đẹp thế này, làm sao mà không thể không có bạn trai. Đúng rồi, tôi xem qua sơ lược lý lịch của cô, tốt nghiệp Bắc Ảnh, vậy tại sao cô lại nghĩ đến học thiết kế? Tôi đoán với gương mặt này của cô, nhất định sẽ được chọn biểu diễn, tương lai rộng mở sẽ đạt được thành công."

"Làm diễn viên quá mệt mỏi, không thành danh chỉ có thể làm kẻ chạy cờ diễn vai phụ, thành công thì mọi cử động đều có người nhìn chằm chằm, tôi đi làm trang phục cho minh tinh, nhẹ nhõm."Thẩm Đại thuần thục đáp. Ở đại học không ít bạn học hỏi cô vấn đề này, lúc làm cho công ty điện ảnh cũng có không ít đạo diễn nhìn trúng cô, hỏi cô có muốn thử qua một vài vai diễn nhỏ hay không, Thẩm Đại cũng khéo từ chối, ai có chí đấy.

Tầng cuối cùng của công ty Đông Ảnh, Lục Diệu Hoa đang cùng cháu trai Lục Trì tiếp đãi một vị khách quý.

"Hành Phong, đây là tiểu tử sẽ tiếp quản công ty sau đó tự mình sản xuất một bộ phim, ông là lão tiền bối, bình thường chỉ điểm nó nhiều một chút, có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.