Sau khi làm 1 cái bụng no căng tại nồi cháo nhập môn, Triệu Phong nhìn xung quanh và quyết định chọn 1 gốc cây đánh 1 giấc tới sáng.
“Tích, quét tư liệu…
Hoàn thành!
Tên: Thanh Linh môn .
Loại hình: Tu tiên môn
Cấp độ: 1
Đẳng cấp: Trung đẳng
Đánh giá: Không.
Tích.
Khu vực: Nhân tộc - Hoàng Châu.
Thời gian: Thời đại Vô Thần năm 2457
Tích.
Thời gian xảy ra Đại bí mất còn 10 năm 3 tháng.”
…
Mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa bầu trời, từng ánh nắng xuyên thấu qua từng tán lá, phản chiếu lên những giọt sương tạo thành ý vị lung linh huyền ảo. Trận trận tiên quang cắt ngang vòm trời như tuyệt thế hung thần sẵn sàng cắt nát hết thảy xâm phạm.
Hạ sơn, nơi nghỉ chân của đệ tử nhập môn, ngọn núi một màu xanh thẳm của cây cối, cứ 5 bước là 1 cây lớn, tán lá che trời, rũ xuống linh quang. Dường như những cái cây này đã bước đầu thông linh, chúng nuốt vào tinh hoa của ánh sáng, nhả ra từng quang ảnh đủ mọi sắc màu.
Xung quanh dưới những tán cây, cỏ mọc xanh um và trải dài. Hoa nở khắp nơi, chim muôn đua hát, côn trùng vũ động. Mùi thơm nức mũi, âm thanh văng vẳng bên tai. Khung cảnh như một bức tranh tuyệt mỹ, nhân gian thiên đường có lẽ chính là đây.
Dưới gốc cây, trên cành lá, vô số đệ tử nhập môn đang bắt đầu thức dậy. Tiếng chào gọi cực kì huyên náo.
- Khúc ca, tháng vừa rồi thu được nhiều điểm cống hiến chứ?
- Haiz… Chỉ được có 1 điểm. Người gọi Khúc ca đáp lời.
- Tiểu đệ đây mấy lần thoát nạn, mang về được 8 cây kì dược, đổi chẳng được 1 điểm cống hiến. Khúc ca vậy là quá tài rồi.
Xa xa tại một khóm bụi gai.
- Tiểu Yến a, một cây kì dược 1 lần thế nào? Tiếng chẹp miệng của 1 chàng trai vang lên.
- Huynh nhìn, muội trắng thế này mà giá thấp vậy huynh. Một cô nàng vừa nói, vừa khoe cặp đùi trắng nõn.
Được gọi là Tiểu Yến, ánh mắt tỏa sáng, nụ cười ngọt ngào, nàng đang cố vén quần, lộ tí xuân quang. Chỉ vậy thôi, cũng làm gã đại hán kề bên nuốt nước miếng liên tục.
- Thằng nhóc, đứng dậy, ông chỉ mày đấy. Một gã tráng niên đầu trọc hung hãn đe dọa.
“Thằng nhóc” được gọi tên, khoảng chừng 8 tuổi, lo sợ khóc rống. Tiếng khóc của thằng bé làm những gã đại hán xung quanh mở miệng cười vang.
- Haha, nghe, nghe nào. Tí tuổi cũng vào đây, muốn chết.
- Ha, khóc, khóc nữa đi, khóc to lên.
- Nín ngay. Vừa nói, gã đầu trọc vừa tiến đến, xách thằng nhóc lên, bàn tay thô to kinh tởm của gã mò hết cơ thể thằng bé, lấy ra tất cả những món đồ có giá trị.
- A ha ha, vàng này, có hơn 4 miếng. Phát tài, có cả thanh ngọc này.
Giọng nói tràn đầy tham lam của gã khiến thằng bé càng khóc to hơn. Gã đầu trọc dửng dưng như không, ánh mắt đảo quanh thằng bé:
- A, bộ đồ này được, bán chắc được ít tiền. Nhóc con, ngoan ngoãn cởi ra ngay.
Triệu Phong đảo mắt một vòng, nhìn thấy tất cả. Thầm than “Ở đâu con người vẫn vậy”.
Cũng rất nhanh, tới lượt Triệu Phong.
- Mẹ kiếp, xui xẻo. Nhìn hình dáng Triệu Phong, gã đầu trọc chửi. Biến đi nhóc, ăn mày cũng học đòi tu tiên hả?
Triệu Phong tiếp tục nằm dài, bắt đầu nhắm mắt. Đang nghĩ làm sao để tiếp tục tương lai.
Nhìn cái thái độ “không coi ai ra gì” đó, gã đầu trọc điên tiết tiến đến.
- Dám lơ ông này, mày cũng chỉ là cái đồ mạt hạng. Láo này. Cho mày chết. Trang bức với bố à. Chết đi.
Từng tiếng, từng tiếng bành bạch, thùng, chát.. vang lên. Gã đầu trọc ra tay chẳng nể tình, từng cái tát, từng cái đấm, từng cái đá thẳng vào thân hình Triệu Phong.
Cuộc hành hạ kéo dài chừng năm phút. Kết cuộc gã trâu điên đầu trọc hậm hực bỏ đi. Còn Triệu Phong? Triệu Phong đã ngất từ lúc nào. Mặt mũi tràn đầy dấu tay, tím bầm. Tay chân nhỏ máu. Và có lẽ không chỉ vài cái xương bị nứt.
Triệu Phong ăn mày gần một năm và là ăn mày duy nhất ở Thạch Tiêu trấn , ai thấy chỉ vứt vài đồng rồi bỏ đi, ngày không có đồng nào, Triệu Phong cũng chỉ khóc lóc lôi kéo lòng thương của người qua đường, cùng lắm là nhận vài cú trời giáng vào người. Vậy nên, cậu vẫn còn khiếm khuyết cách đối nhân xử thế. Bởi vậy hôm nay lần đầu cậu bị hành hạ thừa sống thiếu chết.