Đại Sinh Tử

Chương 18: Q.2 - Chương 18: Buổi học đầu tiên (2)




Cơn giận như cơn mưa rả rích liên tục nhiều ngày tích tụ tạo thành dòng nước lớn. Nhưng với kinh nghiệm giảng dạy hơn 20 năm, Phùng Kim đã có sẵn kế hoạch.

Hắn chợt dừng lại bài giảng, nở nụ cười ma quỷ nói:

- Học viên lớp này thật là siêng a.

Những học viên đang ngồi chợt thấy lạnh cả xương sống, phút chốc họ trở nên nghiêm túc cực kỳ. Ai cũng không muốn bị xui xẻo. Thậm chí có 2 kẻ đang ngủ linh cảm được nguy hiểm, tự thân ngồi bật dậy.

Những học viên đang ngủ khác cũng được các đồng học bên cạnh kêu dậy. Cả Hầu Siêu cũng bị Lục Định đánh thức.

Vốn đang tính ngủ bù để tối thức đêm tu luyện, nhưng lại bị một đôi bàn tay rét lạnh đặt trên mặt, Hầu Siêu tỉnh dậy và có tí giận, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục Định hỏi:

- Chuyện gì?

Nếu tên Lục Định không đưa ra lý do chính đáng, hắn cũng muốn đánh nhau phát tiết một phen.

Lúc này, phía sau hắn, một giọng nói âm trầm vọt vào tai hắn:

- Nếu như ta nhớ không nhầm, đây hẳn là Hầu gia Hầu Siêu nhị công tử. Hầu công tử, mặt mũi ngài thật là lớn, còn hăm dọa cả đồng môn. Ngài hẳn cũng ngạo mạn như Tang Lộc nhỉ?

Nghe giọng nói đầy bỡn cợt từ phía sau vang lên, Hầu Siêu cũng không để ý. Hắn không hề đáp lại mà lạnh lẽo nói:

- Đừng làm phiền ta.

Toàn bộ phòng học đều nhìn về phía hắn, thay hắn toát mồ hôi lạnh. Tang Lộc còn được tặng 2 cái tát, bây giờ không biết số phận Hầu Siêu sẽ như thế nào.

Lời nói hắn vừa dứt thì…

Bốp… Ầm…

Quả nhiên, Hầu Siêu ăn một cái tát, bay thẳng đụng vào vách tường tạo thành một tiếng vang.

Lớp học yên lặng như tờ, không ai dám nhúc nhích, ngay cả cái đầu đang hướng về hướng này cũng giữ yên tại chỗ.

Bị cái tát cảnh tỉnh, Hầu Siêu cũng bình tĩnh lại. Trong lớp học này, người có thể đánh hắn mà hắn không kịp phản ứng thì có lẽ là chỉ có lão già chủ nhiệm lớp. Mắng thầm trong lòng, nhưng hắn không quên dùng đôi tay đỡ thân thể mình dần dần đứng lên. Nhìn về phía người đánh mình, im lặng đứng ở nơi đó như chưa có việc gì.

Phùng Kim nhìn về phía Hầu Siêu, lạnh nhạt nói:

- Lớp số 3 này thật là thiên tài lớp lớp, anh hào mọi nơi. Thật không ngờ chưa đến 1/5 buổi học, ta lại gặp hai vị “thiên tài” như thế này. Đầu tiên là ngang ngược, ngông cuồng Tang Lộc. Còn giờ đây? Nói như thế nào nhỉ? Rác rưởi coi thường kiến thức Hầu Siêu sao? Cho dù kiến thức các ngươi đã biết trước thì như thế nào? Nghe lại không được sao? Cái thái độ không tôn sư trọng đạo xuất phát từ đâu ra thế? Ai có thể cho ta biết các ngươi đến học viện là để làm gì không? Nếu không đến học viện để học tập thì cút về nhà các ngươi, Thần Nhân học viện không chào đó những kẻ như thế. Còn đến học tập thì phải nghiêm túc và chăm chú vào cho ta.

Ngữ khí rét lạnh và đồng thời khí tức mạnh mẽ bộc phát, chúng đè ép lên thân thể mọi học viên tại đây. Thân thể họ đều run lẩy bẩy. Trực tiếp chịu đựng áp lực, Hầu Siêu lui nửa bước và phun máu.

Học viện đều câm như hến, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cũng không ai dám lau.

Sau đó, dưới áp lực càng mạnh từ Phùng Kim, Hầu Siêu liên tục thối lui 2 bước , thân thể của hắn trực tiếp dựa vào tường. Thân thể hắn run rẩy lợi hại. Nhưng hắn bình thản nâng lên tay phải lên lau đi vết máu ở khóe miệng.

Hắn nâng lên cánh tay cực kỳ khó khăn, chậm chạp đến đáng thương, không khác gì một pha quay chậm.

Mọi học viên nhìn cảnh này đều bị chấn trụ, Hầu Siêu hắn là không hiểu rõ tình cảnh trước mắt, là đang rảnh không có việc làm sao? Giờ là lúc quan tâm đến máu ở khóe miệng sao?

Vất vả lau xong, hắn thả lỏng cánh tay, hai mắt trực tiếp đối diện 2 mắt với Phùng Kim, hắn nhe răng cười:

- Phùng lão sư, ngài ra tay cũng nặng a, vả lại còn dùng thực lực ép ta một đầu sao?

Phùng Kim nheo mắt lại, hắn mỉm cười:

- Đúng thế thì thế nào? Ngươi có định trả thù ngay bây giờ không?

Hầu Siêu ha ha cười nói:

- Ngài thật biết lừa người. Tu vi của ngài cách ta vạn dặm, ta nào có thể là đối thủ của ngài chứ?

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Phùng Kim nở nụ cười.

- Ha ha, Phùng lão sư cứ đùa, thế nào là thế nào? Ta đây nhận lỗi với ngài. Xin ngài tha thứ.

Chịu đựng áp lực của Phùng Kim, cố gắng mở miệng nói chuyện, dẫn đến hắn vừa nói xong câu này, lại phun ra một ngụm máu.

- Hừ, kẻ nhận lỗi mà không có tí lễ phép nào sao? Thành ý của ngươi ở đâu thế?

Mặc kệ máu tươi lưu trên khóe miệng, Hầu Siêu ha ha cười:

- Lão sư a, ngài không thấy dưới áp lực của ngài, tay ta nhấc lên còn gian nan, khó khăn, thì sao ta có thể cúi người được?

Phùng Kim thu hồi áp lực, nhìn kĩ Hầu Siêu rồi nói:

- Hoa ngôn xảo ngữ chẳng giúp ngươi tăng lên thực lực được đâu.

Sau đó hắn quay lên bảng tiếp tục bài giảng.

Hầu Siêu trở về bàn học, ngồi nghiêm túc lắng nghe, còn trong lòng thì không ngừng chửi rủa.

“Mẹ kiếp. Đặt ra nội quy thì phải nói từ đầu chứ?

Thật là biến thái! Ỷ mạnh hiếp yếu.

Khốn nạn. Lão sư thì có gì hay ho.

Ai không chọn sao phải chọn ta “giết gà dọa khỉ”.

…”

Có tấm gương của Tang Lộc và Hầu Siêu, lớp học đi vào ổn định. Thiếu gia của Tang gia và Hầu gia còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt thì ai dám đui mù “thách thức” bạo lực lão sư?

Học viên lớp 3 trở nên ngoan ngoãn như những chú cừu non. Khuôn mặt nào cũng lộ vẻ nghiêm túc và chăm chú.

Buổi học cứ như vậy dần trôi qua.



Kết thúc buổi học, Phùng Kim bước ra.

Các học viên cũng nhao nhao rời khỏi.

Lục Định lúc này thân thiết cười hỏi:

- Hầu Siêu, ngươi không sao chứ?

- Có sao thì có, không sao cũng có. Hầu Siêu lấp lửng trả lời.

- Được rồi. Chịu ngươi. Qua buổi học hôm nay ta công nhận là mọi người nói đúng. Ngươi là một tên kỳ quái và tâm lý không bình thường.

Lục Định chẳng ngại nói thẳng, nói xong hắn còn cười ha hả.

Hầu Siêu nhìn hắn, lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng học.



Hầu Siêu mang tấm thân có máu tươi dính đầy quần áo đi ra ngoài. Rất nhiều người thấy vậy đều chỉ trỏ và bàn tán. Sự tích “lão sư thích tát học trò” cũng nhanh chóng lan truyền. Hầu Siêu và Tang Lộc vốn đã nổi tiếng, qua lần này thanh danh lại càng vang xa.

Hầu Siêu hắn muốn điệu thấp, bỗng chốc kế hoạch trở thành phế thải.

Hắn nhanh chóng vọt vào phòng 1202.

Trong phòng 3 kẻ kia đã có mặt từ lâu, nhìn “tạo dáng” của Hầu Siêu lúc này, họ cũng nổi lên tò mò. Á Thông mở miệng:

- Hầu Siêu, mới buổi học đầu tiên đã đánh nhau với ai à? Lại còn bị thiệt?

Hầu Siêu vừa thay quần áo, vừa lạnh nhạt nói:

- Ngủ trong lớp, lão sư lấy làm vật tế thần.

- A ha ha ha, cười chết ta. Địch An lăn ra cười.

- Ngươi cũng thật trâu bò đấy chứ? Buổi đầu chưa lọt mắt xanh của cô nàng nào, mà đã lọt vào mắt xanh của lão sư rồi. Xem ra sau này dưới sự trợ giúp của lão sư ấy, ngươi càng dễ dàng học tập hơn rồi. Liên Mạn bỏ đá xuống giếng.

Á Thông mỉm cười:

- Ngươi thấy đấy, ngươi vận khí quá tốt. Ba chúng ta đều ước mơ.

Hầu Siêu chẳng thèm đáp lại, hắn nuốt vào một viên đan dược và bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục. Cả buổi học, dưới dâm uy của Phùng Kim, tuy hắn bị thương trước đó, nhưng chưa hề tiến hành trị liệu.

- Ha ha, xem ra lần này lão Hầu ăn thiệt thòi lớn rồi. Mặc kệ hắn đi, các ngươi nói xem buổi đầu đi học tại đây như thế nào? Á Thông cười nói.

Địch An cau mày, bất mãn nói:

- Hừm, cũng chẳng có gì. Ta học tại lớp 12, dương thừa âm thiếu, mỹ nữ cũng chỉ có một - hai người. Lão sư của ta lại là đàn ông. Thật sự rất chán và không có hứng thú. Ngươi cứ tưởng tượng xem, ngồi trong lớp toàn bọn đực rựa, thêm lão sư râu tóc xồm xồm, thậm chí lão ấy trông giống như ăn mày, quần áo tả tơi lộ ra thân thể đầy lông, mặt khác cơ thể hắn còn bốc mùi nữa chứ. Hắn giảng bài mà thỉnh thoảng mùi thúi từ miệng hắn bay ra khiến toàn bộ học viên phải bịt mũi, thế mà hắn tự nhiên như không. Lớp 12 thật sự là địa ngục trần gian, ta chẳng muốn tiếp tục học tí nào.

Liên Mạn cũng tiếp lời:

- Ta học lớp số 6, ngược lại với lớp tên Địch An. Mỹ nữ nhiều vô số, đặc biệt có thiên tài và là đệ nhất mỹ nữ Phong Thục Bích, nàng đúng là xinh đẹp động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành. Các ngươi không biết khi nàng mới bước vào, vài tên trong lớp ta còn chảy cả nước dãi, khuôn mặt dâm ô lộ ra, khiến cho chúng nữ khinh bỉ một phen. Nói thật, tại lớp số 6, phái nam học thì ít mà ngắm Phong Thục Bích thì nhiều. Aiz… Còn lão sư là một lão thái thái, nhìn bộ dạng da mặt có tí nhăn nheo là hiểu rồi.

Nghe Liên Mạn nói, Địch An chửi ầm lên:

- Mẹ kiếp. Tại sao lão tử không được học tại lớp 6? Khốn nạn. Không được rồi, chiều nay lão tử trốn học chạy sang lớp 6 tán gái thôi.

- Địch An, đừng làm rộn. Trốn học coi chừng bị phạt đấy, mà hình phạt tại Thần Nhân học viên không nhẹ đâu, coi chứ bị đuổi thì khổ. Á Thông nhắc nhở.

- Rồi, rồi. Ta đã biết. Còn lớp ngươi thì sao? Địch An khó chịu nói.

- Lớp ta à? Ta học lớp số 9. Cũng chẳng có gì đặc biệt, nam nữ coi như cân bằng, học viên cũng rất hiếu học, từ đầu tới cuối buổi học chỉ có tiếng lão sư giảng bài. Lớp cũng chán lắm. Lão sư lại là một vị gia gia tuổi xế chiều. Giảng bài nghe cũng hay lắm.

Địch An cười mỉa tổng kết:

- Xem ra lớp 12 của ta là dương thịnh âm suy, và… bốc mùi. Lớp số 9 của Á Thông là bình thường và bình thường, cộng thêm lão sư giảng hay. Lớp số 3 của Hầu Siêu có lẽ là lớp học bạo lực. Haiz… Vẫn là muốn vào lớp số 6 đầy mỹ nữ của Liên Mạn a.

Nghe Địch An nói, Liên Mạn và Á Thông đều cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.