Thời đại Đại Sinh Tử năm 925, cuộc thương thảo đầu tiên của đại diện các tộc thuộc 3 đại lục và đại diện địa ngục ma đã được tiến hành tại Thánh thành của Nhân tộc. Trải qua 6 cuộc họp lớn nhỏ sau đó trong vòng 2 năm, 2 bên đã đi đến nhất trí 2 nội dung chủ yếu nhất:
1. Ba đại lục chính thức nằm dưới sự thống trị của địa ngục ma. Hằng năm, mỗi tộc phải nộp một số lượng cống phẩm thể hiện sự “trung thành”.
2. Địa ngục ma rút quân ra khỏi 3 đại lục và trở lại Hắc ám nơi sâu. Các tộc được tự do phát triển bình thường dưới những “điều kiện nhất định”.
Năm 927, sau khi hiệp ước được thông qua, cánh cửa được xem là “tươi sáng hơn” đã mở ra.
…
Hơn một ngàn năm trăm năm phát triển, đến bây giờ, thế lực nổi lên khắp nơi. Nhưng cũng không thiếu những kẻ thiên tư ngất trời với tu vi cao nhất hiện nay – Nguyên Anh Kỳ. Trong đó tại Nhân tộc, chỉ có 3 người đạt tới Nguyên Anh Kỳ: Hầu Xung, Hám Lập, Tang Anh.
…
Hầu gia, gia tộc mới nổi trong ngàn năm qua. Với sự xuất hiện và dẫn dắt của kì tài Hầu Xung – gia chủ của Hầu gia hiện nay, Hầu gia phát triển tột bậc, trở thành 1 trong 3 gia tộc quyền thế nhất tại Nhân tộc.
Hôm nay, gia phủ hầu gia trở nên ồn ào, ầm ĩ hơn mọi ngày. Sở dĩ như vậy, là bởi vì hôm nay Nhị phu nhân của Hầu Thiên Kinh – con trai cả của Hầu Xung, sinh nở.
Nhị phu nhân của Hầu Thiên Kinh tên là Phong Tiểu Tiểu, xuất thân từ đệ nhất thanh lâu Dung Diễm của Thánh thành, trước đó là đóa hoa đẹp đẽ nhất thánh địa Nhân tộc, nàng có dung nhan hoàn toàn không tỳ vết như một yêu nữ; chỉ cần có người nhìn thấy dung mạo và cơ thể nàng qua những lớp áo quần, cũng đủ để những kẻ định lực kém bất chấp tất cả lao lên, với mục đích đặt nàng dưới thân, phát tiết lửa dục. Nội bộ gia tộc vốn phản đối việc Hầu Thiên Kinh lấy Phong Tiểu Tiểu, nhưng dưới sự cố chấp của Hầu Thiên Kinh – kẻ vừa nhìn thấy dung mạo Phong Tiểu Tiểu đã điên đảo thần hồn, gia tộc cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai bảo hắn là con trai của Hầu Xung. Ai bảo hắn hắn sẽ là gia chủ kế nhiệm nếu như không có việc gì ngoài ý muốn?
Sau khi chân ướt chân ráo vào gia tộc họ Hầu, Phong Tiểu Tiểu được Hầu Thiên Kinh chăm sóc hết lòng, chiều chuộng hết mức. Hầu Thiên Kinh từ đó trở nên lạnh nhạt với người vợ đầu – Trúc Thanh, và con trai trưởng của hắn – Hầu Quang. Điều đó khiến đại phu nhân Trúc Thanh ghi hận lên Phong Tiểu Tiểu, mụ ta cũng đồng thời thường xuyên than thở, kể khổ với con trai mình, nhằm nhồi nhét tư tưởng hận thù ấy. Cho đến hôm nay, cả 2 đều ôm hận với Phong Tiểu Tiểu. Tuy nhiên, hận thì hận, họ chỉ có thể như những con rắn độc rình mồi, chưa tới thời cơ thì không dại hạ thủ; dù sao những lão già gia tộc họ Hầu cũng không phải nằm ăn không.
…
Trong một căn phòng xa hoa đầy rẫy kỳ thạch quý hiếm và da lông các loài kỳ thú, có một người đàn ông đang ngồi chờ. Khuôn mặt béo nục nịch, làn da trắng bóng, nhìn bề ngoài cứ như một người đàn bà béo ú, nhưng thật ra, hắn là Hầu Thiên Kinh.
Đột nhiên, bầu trời trên phủ đệ gia tộc họ Hầu không khí xao động.
Một đạo kiếm khí mang dáng dấp 1 thanh phi kiếm, lung linh quang diễm, cắt phá bầu trời. Nó tỏa ra hào quang vạn đạo, trôi nổi trong 1 phân. Rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Trong phủ đệ, một mỹ phụ trung niên hớt hơ hớt hải chạy ra.
- Đại nhân, phu nhân hạ sinh quý tử.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi lãnh thưởng đi.
- Là nam hay là nữ? – Một vị lão giả đầy đầu tóc bạc, tuy nhiên khuôn mặt da dẻ hồng hào, ánh mắt sáng rõ đột nhiên xuất hiện đặt câu hỏi.
- Bẩm đại trưởng lão, là quý tử. Hầu Thiên Kinh cung kính đáp.
- Tốt, rất tốt. Không hổ là con cháu Kiếm gia, vừa sinh ra đều có dị tượng kiếm ý như vậy. Nhất là ngươi, ta rất hài lòng, vừa sinh 2 đứa con, mà bọn chúng đều có kiếm ý. Lão giả gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
- Đa tạ đại trưởng lão nâng đỡ. Hầu Thiên Kinh đáp lời.
- Haha… Không cần khách khí. Giá như lũ trẻ ai cũng như ngươi, sinh con đều có dị tượng như vậy thì Hầu tộc chúng ta chỉ có càng ngày càng lớn mạnh.
- Đại trưởng lão quá lời.
- Được rồi, ta đi đây. Vào thăm đứa trẻ đi a. Lão giả phất tay, đồng thời bay ra cửa viện mất bóng.
Hầu Thiên Kinh như nhận được mệnh lệnh ân xá, vọt thẳng vào trong phòng.
Trong phòng, Phong Tiểu Tiểu khuôn mặt tái nhợt nằm trên chiếc giường tinh tươm có 2 màng mỏng trong suốt che đi. Được đặt ngang hàng bên cạnh đầu nàng là một đứa bé kháu khỉnh, bụ bẩm, gương mặt nửa phần giống với Hầu Thiên Kinh đang say giấc nồng.
- Đại nhân.
- Đại nhân.
Vừa thấy Hầu Thiên Kinh vào, 2 thiếu nữ phục vụ Phong Tiểu Tiểu quỳ xuống hành lễ.
- Các ngươi lui ra trước đi.
- Vâng, đại nhân.
Nghe tiếng Hầu Thiên Kinh, Phong Tiểu Tiểu cố gắng dùng tay chống người dậy. Hầu Thiên Kinh thấy thế, vội vàng chạy lại đỡ nàng:
- Phu nhân, nàng vừa mới sinh hài tử xong, cần phải tĩnh dưỡng, không cần phải cố gắng như vậy.
- Phu quân, đây là lễ nghi, lễ nghi khó trái.
- Được rồi. Ta nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt ta không cần như thế.
- Nhưng mà phu quân…
- Không nhưng nhị gì cả, Hầu Thiên Kinh cắt đứt. Trước xem hài tử của chúng ta.
- Phu quân, chàng thấy không. Nó có đôi mắt, cái miệng và khuôn mặt giống chàng.
- Ừ, nó cũng có cái trái với hàng lông mày giống nàng. Hầu Thiên Kinh trêu.
- Phu quân định đặt tên gì cho hài tử của chúng ta? Phong Tiểu Tiểu tò mò.
- Ta đã nghĩ cả rồi. Từ nay về sau, nó sẽ mang tên là Hầu Siêu, ta hi vọng trong tương lai nó sẽ là người siêu việt nhất trong Hầu gia.
- Hầu Siêu? Tên rất hay.
…
Tại một căn phòng phía đông.
- Mẫu thân, thằng nhóc đáng ghét ấy vừa sinh ra cũng có được dị tượng. Chúng ta không thể để nó lớn lên được. Tương lai nó sẽ là người có tư cách tranh chức gia chủ với ta nhất. Tuyệt đối không thể để nó với con mụ hồ ly Phong Tiểu Tiểu sống được. Hầu Quang ánh mắt lạnh lẽo nói.
- Hài nhi, yên tâm. Mẫu thân sẽ không để nó lớn lên. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Chúng ta cần đợi nó đủ 3 tuổi đã.
- Ý của mẫu thân là tại nghi thức rèn luyện?
- Đúng vậy Quang nhi. Con dần thông minh lên rồi đấy. Haha…
…
Và rồi Hầu Siêu cũng lên 3 tuổi. Hắn đang đứng trước một đại điện của gia tộc.
Hầu Siêu có khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong suốt, vả non nớt và ngây thơ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Hầu Siêu đúng nghĩa là một đứa bé được chăm sóc kĩ lưỡng, bảo bọc kĩ càng trong một đại gia tộc.
Theo quy định của gia tộc, những đứa bé lên 3 tuổi sẽ được bố mẹ và hộ vệ đưa đến một cấm địa bất kỳ tiến hành rèn luyện. Nói là rèn luyện vậy thôi, thực chất là quan sát bậc cha anh chiến đấu, nhìn rõ tràng cảnh máu tanh để dần thích ứng, hiểu rõ bản chất để nhanh chóng phát triển trong thời đại điên cuồng này.
Những đứa bé không thể thích ứng từ nhỏ được xem là thiếu tư chất. Một khi đã không thích ứng được thì sau này làm sao đi ra ngoài mà còn an toàn trở về? Làm sao có thể đạp lên xương kẻ thù mà tiếp tục vững bước trên con đường tu tiên? Những đứa bé như vậy là thế nào có thể bảo vệ được gia tộc về sau trước toàn những con lang hổ xung quanh? … Và kết cục của những đứa bé ấy, là được đào tạo để quản lý sự vụ bên ngoài gia tộc.
Những đứa trẻ thích ứng được, gia tộc phân chia làm 2 loại. Một loại năng lực thích ứng cực cao, loại này sẽ được đào tạo trong bóng tối, chuyên ám sát kẻ thù, cũng như dẹp yên những phần tử nội loạn trong gia tộc; loại người này cực ít xuất hiện trước ánh sáng và chỉ nghe lệnh từ gia chủ. Loại thứ 2 kém hơn một chút, được đào tạo và đi lại bình thường, có nhiệm vụ chính là bảo vệ gia tộc ở ngoài ánh sáng.