- Ngươi muốn theo ta?
Triệu Phong bỏ ra cái bộ mặt đầy ngạc nhiên, nhưng nội tâm thì điên cuồng cười to: “Khà khà, anh ăn muối còn nhiều hơn chú ăn thịt. Một đứa bé có thông minh đến mấy mà không có chỗ dựa, rồi cũng bám víu vào người mạnh mẽ ở gần nhất thôi.. Đấu với anh, không có cửa.”
- Phải. Kính xin đại ca thu nhận đệ làm đệ tử.
- Con lợn giao thông? Ta mới 17 tuổi, ngươi chắc cũng chỉ 7 - 8 tuổi. 17 tuổi thu nhận đệ tử 7 - 8 tuổi? Thế giới này cũng quá điên cuồng đi. Vả lại ta không có gì để dạy ngươi cả. Mẹ kiếp, có khi ta phải học ngươi ấy chứ.
Bạch Tử thất vọng, thở dài.
- Ta nói để ngươi hiểu. Ta cũng chỉ tu vi Luyện khí kỳ mà thôi, có khi vài năm nữa tu vi của ngươi cũng bằng ta rồi, không cần phải thở dài như cái ông cụ thế.
- Đệ biết rõ, nhưng bây giờ đệ chưa nghĩ ra nên làm thế nào nữa cả? Thù nhà chưa báo, nội tâm đệ không yên được.
- Ta @@##@#, mẹ kiếp, có mấy trăm năm nữa thì bọn địa ngục ma vẫn còn đầy đại lục. Muốn báo thù thì suy nghĩ cách tăng cường thực lực rồi một lần quét sạch hết. Nôn nóng đi ra, chưa giết được bao nhiêu tên, thì đã chết. Ngươi có thấy làm vậy là ngu ngốc không?
Bạch Tử gật đầu.
- Thấy chưa, ta biết mà. Trước kia ta cũng thế, đi tấn công 1 cái tổ Viễn Thạch Kiến, sau một lần suýt chết mới nghiệm ra chân lý này đấy. Triệu Phong đắc ý.
Bạch Tử vẫn co người trước đống lửa, nội tâm không ngừng suy nghĩ cách trở nên mạnh mẽ.
…
Sáng hôm sau.
- Sau một đêm suy nghĩ, thế thì thế này đi. Ngươi cũng đã gọi ta một tiếng đại ca, thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn tiểu đệ ngươi gặp khó khăn mà không giúp. Tuy ta không biết giúp ngươi như thế nào, nhưng ta có thể truyền lại kinh nghiệm tu luyện cho ngươi. Tiểu đệ, đi theo ta đi.
- Cảm ơn đại ca. Bạch Tử vui vẻ nói.
“Fu… ha ha ha… Chuyện này còn không dễ như trở bàn tay. Chỉ cần để nó đói rồi quăng bánh tới trước mặt nó, nó sẽ mừng như điên ngay.” – Triệu Phong cười thầm.
…
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 3.
Phần thưởng: Hệ thống thăng cấp. Thời gian hoàn thành thăng cấp: Chưa rõ.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến 1: Thu thập 2000 viên kỳ thạch.
Mô tả: Hệ thống thăng cấp cần lượng năng lượng cực lớn.
Chú ý: Nên quay về Thạch địa, thu thập sẽ nhanh hơn. Đặc biệt: Nhớ kéo Bạch Tử đi làm cu li.
Phần thưởng: ???
Tích.
Quét tư liệu…
Hoàn thành!
Tên: Triệu Phong.
Tuổi: 17.
Tu vi: Luyện khí kỳ tầng 6.
Chiều cao: 3.87 thước.
Cân nặng: 2.57 bình.
Thuộc tính: Hỏa, Mộc.
Kĩ năng: Không.
Kháng tính: Lôi (thấp), Hỏa (thấp).
Đặc biệt: Thân thể cực hạn.
Tiên Thiên Bảo Thuật: Linh Mộc (sơ).”
…
- A ha ha… Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi.
- Đại ca, nghĩ ra chuyện gì? Bạch Tử tò mò hỏi.
- À… Ca đã nghĩ ra phương pháp tập luyện cho đệ rồi. Đi, chúng ta đi thôi.
- Đại ca, chúng ta đi đâu??
- Đi rồi biết. Triệu Phong thần bí nói.
Vừa ra khỏi động phủ. Triệu Phong chợt nhớ, đang định quay người đi về hướng Kinh Hoa trấn.
- Ngu ngốc, nói bao nhiêu lần rồi. Hiện tại ngươi chưa đủ mạnh, xung quanh Kinh hoa trấn có 3 đại đội địa ngục ma, ngươi đang tính làm gì thế hả? Lúc ở Bạch Nguyên thôn chỉ có 2 tiểu đội nhỏ mà ngươi còn chẳng dám thò mặt ra, huống hồ bây giờ, ngươi muốn đi chết? Ngươi còn ý kiến gì với cái bản mặt ấy thế? ---- Được rồi, yên tâm đi, bọn địa ngục ma còn muốn nhiều người vào Mộc địa thu thập khoáng thạch và dược thảo, dì Nguyệt và Tiểu Hoa sẽ không sao đâu. Nếu ngươi còn muốn gặp lại họ thì tĩnh tâm tăng lên tu vi đi. Nhớ kỹ: Lại nợ thêm 2 khối kỳ thạch. Tiếng Lục Mang vang lên.
Triệu Phong nghe mấy câu đầu còn vui vẻ, nghe xong câu cuối thì cậu phun ra một bãi nước bọt.
- Đại ca đang làm gì vậy? Thấy Triệu Phong đi ra cửa động rồi hành động lạ thường, Bạch Tử hỏi.
- À… Không có gì, không có gì, máu huyết không lưu thông ấy mà.
"Quả nhiên có thêm người, như có thêm con ruồi vo ve bên cạnh" - Triệu Phong buồn bực.
…
Khu vực sơ cấp Thạch địa.
- Cuối cùng cũng kiếm được 1 viên bí thạch.
Vừa trải qua chém giết 3 con quái thú xung quanh, nhìn viên ngọc thạch óng ánh sắc vàng, vài phân lại lóe lên vân tím, bên ngoài xuất hiện mơ hồ sắc đen. Triệu Phong và Bạch Tử đều hiện lên nét vui mừng.
Triệu Phong bước lên, khi sắp chạm vào viên bí thạch, biến cố nổi lên.
Xoẹt… Xoẹt … Xoẹt…
3 mũi tên phá gió lao đến.
Triệu Phong xoay người bay lui. Nhìn phía đối diện xuất hiện 5 thân ảnh, Triệu Phong bật thốt:
- Thạch tộc.
- Haha.. 2 tên nhân loại hèn mọn. Giết!
Thạch tộc, cũng có 2 tay 2 chân như nhân tộc, nhưng vuông vức, góc cạnh, đồ sộ. Thạch tộc thân thể xạm đen, sáng bóng giống như ngọc thạch. Trời sinh thân thể cực kỳ mạnh mẽ.
Ầm… ầm…
Chiến đấu nhanh chóng bạo phát.
Sau lưng Triệu Phong, một cây kỳ mộc mông lung dựng lên, tỏa ra vô lượng linh quang, kỳ mộc cắm rễ tại hư không. Bộ rễ phát sáng, hấp thu linh khí xung quanh; chồi non tỏa ra từng tia ánh sáng lục xoay quanh thân thể Triệu Phong.
Triệu Phong cuốn 2 tên Thạch tộc, tiến hành cận chiến đánh giết.
Phía bên phải, Bạch Tử đang cùng 2 tên Thạch tộc khác giao đấu. Đỉnh đầu Bạch Tử một đám mây mù chớp giật liên hồi. Từ đám mây, từng đạo lôi điện đánh xuống thân thể. Trên 2 tay Bạch Tử, từng tia lôi địa quấn quanh, chạy loạn “xoẹt… đùng…”.
Đột nhiên, một viên phá tiễn đi kèm linh hỏa từ phía xa bay tới với tốc độ kinh hồn, như xuyên qua không gian.
Đùng… Ầm…
Triệu Phong bị đánh bay có hơn 30 thước, đụng thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.
Cây Kỳ Mộc sau lưng Triệu Phong bị đục lỗ ngay giữa thân, ánh sáng ảm đạm, chợt sáng chợt tối. Xung quanh thân thể Triệu Phong, ánh sáng lục biến mất.
Hai phân sau, cây kỳ mộc sau lưng Triệu Phong lờ mờ rồi tan biến.
- Đại ca. Bạch Tử khàn khàn kêu to.
Đám mây trên đỉnh đầu cậu, linh quang sôi trào, lôi điện nổ tung, “đùng.. đùng..” vang vọng. Lôi điện trên tay cậu như hóa thành thực thể. Hai tay đánh về 2 tên Thạch tộc bên cạnh.
Ầm vang…
Đẩy lui 2 tên Thạch tộc, cậu vội vàng bay về phía Triệu Phong. Nhưng chưa qua 1 cái hô hấp, lại bị 2 tên Thạch tộc lao lại quần chiến.
Lúc này, người Triệu Phong đầm đìa máu tươi, liên tục bị 2 tên Thạch tộc khác kích thương. Triệu Phong rống to:
- Bạch Tử, chạy mau. Tên Thạch tộc đằng xa có bảo thuật. Chạy mau!!!
Khóe miệng Triệu Phong, máu tươi trào ra.
Ngay lúc này, không khí đột nhiên trở nên nóng rang, một đạo hỏa cầu bay thẳng đến tên Thạch tộc đằng xa.
Đùng…
Ngọn lửa thiêu rụi 1 cách tay của tên Thạch tộc.
- A.. a… a…
Một đạo hắc ảnh vồ về phía bí thạch, rồi nhanh chóng bay xa.
Đột nhiên xuất hiện biến cố, tên Thạch tộc cụt tay gầm lên:
- Truy, đuổi theo.
Bị cướp miếng ăn trên miệng, bọn Thạch tộc nổi giận. Hai tên Thạch tộc bên cạnh Bạch Tử cùng tên cụt tay lao ra đuổi theo.
Bạch Tử nhanh chóng bỏ qua, bay về phía Triệu Phong. Nhưng khoảng cách khá xa, nhất thời không thể đến.
Bên này, 2 tên Thạch tộc tấn công càng mãnh liệt, Triệu Phong thương thế ngày càng nặng, liên tục ho ra máu. Triệu Phong biết nếu bây giờ không cầm cự tới khi Bạch Tử tới, và không rút lui trước khi 3 tên Thạch tộc trở lại, cả 2 sẽ phải chết tại đây.
Lập tức, Triệu Phong quyết đoán vỗ một chưởng vào ngực mình, một búng máu rơi ra. Triệu Phong sắc mặt tái xanh, kịch liệt ho khan. Búng máu rơi ra, Triệu Phong chộp tay vào, linh khí trên tay bao bọc búng máu. Đẩy búng máu ra sau lưng, Triệu Phong hét to:
- Huyết tế.
Tiên Thiên bảo thuật gây dựng lại, kỳ mộc hiện lên, một màu đỏ tươi của máu huyết xoay quanh. Linh khí luyện hóa máu tươi, máu tươi dần bốc hơi, tạo thành sương mù màu đỏ. Kỳ mộc phát sáng, sương mù máu tươi bị chồi non hấp thụ. Sau lưng Triệu Phong, kỳ mộc mông lung, riêng chồi non hiện rõ, đỏ tươi mà yêu dị.
Mãnh liệt linh khí thiêu đốt, chồi non dâng lên ráng lành.
Quanh thân thể Triệu Phong, loạn khí như gió lốc, đẩy lui 2 tên Thạch tộc.
Nói thì lâu, tất cả xảy ra trong một hơi thở.
Triệu Phong thấy Bạch Tử đã tới, bỏ lại 1 tiếng “Chạy” rồi phóng đi.
Được hơn 1 dặm, Kỳ mộc vỡ tan, Triệu Phong từ trên cao rơi xuống, hơi thở mỏng manh, khí huyết hỗn loạn.
Bạch Tử vội vàng tiến tới dìu Triệu Phong rồi bay tiếp về phương xa.
…
…
…
Sắc trời dần ngã về đêm. Từng ánh đỏ hồng chập chờn dần bị bao quanh bởi sắc màu đen tối. Một vài cánh chim cuối trời đang vội vã bay về tổ ấm. Những cơn gió nhẹ lả lướt qua từng khóm cây, bông hoa, ngọn cỏ… mang theo hơi lạnh của màn đêm.
Tại đỉnh một ngọn núi đá bên trái một cánh rừng, một thiếu nữ khoảng 17 – 18 tuổi, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt linh động mà u buồn, phất phới dưới bộ quần áo, những đường cong hoàn mỹ ẩn hiện.
Cô gái ngày nào, giờ đây đã trở thành một đại mỹ nữ.
Ngẩng đầu nhìn về hướng cánh rừng, cô gái cất tiếng hát ưu tư, sầu khổ:
“Có bao nhiêu vết nứt, rêu xanh kia mới phong kín tường thành…
Mưa rơi bao nhiêu nữa, mới khiến người bung rộng tán ô….
Hoa rơi ngoài đình ấy, đã tàn phai theo năm tháng…
Dòng nước cuốn theo tiếng oán than, ta không đành lòng…
...
Gió lay lay bờ nước, liễu rủ mình khóc than…
Người cúi đầu thổn thức những kỷ niệm đã qua…
Tịch dương ánh lên mái hiên, nghiêng soi ô cửa gỗ…
Vẫn ánh sáng yên bình của năm xưa, mà sao lòng ta ảm đạm…
Mỗi câu nói là một nỗi đau không thể giải bày…”
- A Mãnh ca, đã 10 năm rồi, đã 10 năm rồi… 10 năm rồi tại sao huynh chưa quay lại. Huynh đã quên nơi này, quên người con gái này rồi sao?
Cô gái thở dài, thất vọng quay đi.