Hầu Xung đang thảo luận gia sự với các vị trưởng lão của gia tộc. Mặt người nào người nấy đều đỏ bừng vì cuộc tranh luận đầy căng thẳng.
Lâu lâu, tiếng đập bàn, tiếng quát mắng vang lên. Nhưng hoàn toàn không có xung đột xảy ra giữ họ. Đó là vì họ là huynh đệ, ai cũng quá rõ tính cách của người kia rồi.
Hầu Xung mệt mỏi nhăn mặt. Đang lúc hắn định mở miệng tuyên bố việc này kết thúc, chuyển sang việc kinh doanh ở Ngân Vũ thành thì tiếng tù và báo hiệu nguy hiểm từ phía nam Thánh thành vọng lại.
Tu… Tu…Tu…
Tu… Tu… Tu…
- Chuyện gì xảy ra?
Hắn để lại câu nói và vọt thẳng lên trời. Theo sau hắn là 11 vị trưởng lão cùng một số thành viên của gia tộc.
Ầm… Ầm… Đùng… Đùng…
Đi kèm với những âm thanh báo hiệu sự đổ bộ của quân địch vào Thánh thành là hằng hà vô số bảo thuật sáng chói mắt.
Ầm… Ầm… Ầm…
Với thị lực của một Nguyên Anh kỳ, hắn ước tính quân địch có hơn 5000 tên, lại là quân liên hợp của 4 tộc Thạch, Mộc, Ám, Tử. Hắn đổ mồ hôi lạnh và cảm thấy thật sự đau “bi”. Chẳng lẽ 4 tộc liên quân xóa sổ Nhân tộc?
Dù như thế nào, trước hết cũng phải xử lý tình cảnh trước măt. Hắn gầm lên:
- Địch tấn công. Nhanh chóng tổ chức phòng thủ.
Dứt lời, hắn bay vào tham gia cuộc chiến.
…
- Lão Hầu, bọn chúng đang cố kéo dài thời gian. Ngươi nhanh chóng dẫn người đi cứu Thần Nhân học viện, nơi này để ta và lão Tang lo.
- Được.
Hắn dứt khoát dẫn theo 4000 tinh anh của Hầu gia lao thẳng về hướng Thần Nhân học viện.
Dưới sự yểm trợ từ 2 đội quân tinh nhuệ Hám gia và Tang gia, rất nhanh chóng, đội quân của hắn xé rách bao vây, lao ra bay về hướng nam.
…
- Còn bao lâu mới có thể phá xong trận?
- Bẩm Hầu đại nhân, nhanh nhất sẽ mất nửa canh giờ.
Hầu Xung thở dài, trong lòng rối bời.
“Chỉ mong Siêu nhi nó có thể cầm cự tới khi phá xong trận” – Hắn phiền muộn cực kỳ.
…
Thời gian từ từ trôi, nhưng đối với Hầu Xung thì nó lại chậm chạp như rùa bò.
Hầu Siêu là người được mọi người trong gia tộc đặt kỳ vọng nhiều nhất, là người được xem là sẽ dẫn dắt Hầu gia đi đến đỉnh cao. Vì thế, Hầu Xung càng ngày càng nóng lòng. Sự việc bị tập kích lần này đối với hắn là cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn thì thầm:
- Cho dù phải trả giá bằng sự hi sinh của một nửa gia tộc, cũng quyết không thể để nó chết.
Với khuôn mặt đầy khó chịu, hắn lại hỏi trận pháp sư:
- Có thể dùng bạo lực phá trận không?
Mồ hôi hột không ngừng rơi từ khuôn mặt vị trung niên trận pháp sư xuống mặt đất, nhưng hắn không hề quan tâm. Hắn vừa vẽ các kí hiệu kỳ quái lên đầy mặt đất để tính toán, vừa nhăn mày suy nghĩ về việc Hầu Xung đang hỏi. Một lúc sau, hắn nói:
- Bẩm đại nhân, trận pháp này dùng máu huyết để dẫn động. Nếu có 3 Nguyên Anh Kỳ cùng lúc xuất thủ đánh vào trận nhãn thì mới có khả năng phá được trận. Mong đại nhân minh xét.
“^%#%#%...” – Nghe vị trận pháp sư nói, Hầu Xung chửi thầm.
Hám Lập và Tang Anh còn có nhiệm vụ bảo vệ Thánh thành, họ không thể phân thân tới dây, việc này xem như vô cớ khả thi. Khuôn mặt Hầu Xung đã khó coi lại càng trở nên hết sức khó coi.
Hắn dẫn quân tiếp viện tới cách Thần Nhân học viện ngàn trượng, thì gặp phải cái trận pháp màu xích quang này. Đã tới, nhưng lại phát hiện không thể làm được gì, lực bất tòng tâm. Nó giống như thức ăn đã đưa tới mồm, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể ăn được, cái cảm giác này giống như nuốt phải một con ruồi ghê tởm vào miệng.
Liên tục gặp phải những chuyện tệ hại, Hầu Xung hắn sắp hỏng mất.
…
Phía bắc 30 dặm, khói đen cũng nghi ngút bốc lên, âm thanh chấn động cũng không ngừng truyền về hướng này. Hầu Xung biết Thánh thành vẫn còn bị vây công.
Nhận nhiệm vụ cứu viện nhưng tiến tới không được, chưa hoàn thành nhiệm vụ nên cũng không thể trở về. Tới không được mà lui cũng chả xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
…
…
- Mẹ kiếp, thật xui xẻo.
Nhìn 5 tên Mộc tộc tách ra khỏi nhóm truy phía sau, cộng thêm 3 tên đuổi theo từ trước, Hầu Siêu chửi rủa.
Hầu Siêu hắn quyết đoán bỏ chạy sang chỗ khác, chứ nếu hắn mà tiếp tục đâm đầu tiến vào khu rừng vào thì xong rồi. May mắn thay, tên Mộc tộc đầu lĩnh không thể rời khỏi vị trí để đuổi theo, nếu không hắn chết chắc.
Hầu Siêu khổ không tả nổi. Tất cả cũng bởi vì hắn không thể thi triển ra Tiên Thiên Bảo Thuật của mình, hắn biết ở cái chỗ chiến loạn như thế này, quân địch thế lại như chẻ tre, bày ra thực lực càng cao thì càng thảm và càng chết sớm. Vì thế, hắn chỉ có thể trông chờ vào tốc độ của mình.
Thế nhưng, với 3 tên, đã đủ cho hắn chạy trối chết; từ 3 lên 8, hắn rơi vào cực độ nguy hiểm. Cũng nhờ có kỳ giáp bảo vệ nên hắn mới treo được một mạng, nếu mà không có kỳ giáp thì chắc hắn đã chết đi cả trăm lần. Trong khi đó, kỳ giáp thì liên tục thủng lỗ, có khi gần như vỡ tan; bất đắc dĩ thỉnh thoảng hắn vụng trộm thi triển Tiên Thiên Bảo Thuật theo kiểu lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, để chữa trị cho kỳ giáp.
Hắn không hề chống lại, hắn cũng không hề đánh trả, hắn càng không để lộ ra tí thực lực nào, điều đó dẫn đến hắn phải hứng chịu càng nhiều vết thương trên thân thể.
Hắn tránh đông né tây, quẹo trái rẽ phải. Hắn như một con người không xương trơn tuột. Nhưng có tránh né kiểu gì, có không xương như thế nào thì hắn cũng không thoát khỏi việc bị thương.
…
Trên chiến trường khốc liệt, một con mồi đơn độc có giá trị nhỏ như hắn chẳng hề gây nên sự chú ý.
Hắn không ngừng giãy giụa bay đi, hắn đang tìm một nhóm nhỏ. Không phải hắn mong đợi nhóm đó sẽ ra tay cứu giúp hắn, mà hắn muốn bọn họ “gánh thay” 8 cái của nợ không ngừng bám theo hắn.
Cả người đầy máu, hắn dần cảm thấy đuối sức, hắn rất mệt mỏi, hắn muốn ngủ một giấc. Bên ngoài hắn vẫn không dừng việc chạy trốn; còn bên trong là sự dằn xé của tinh thần: Một cái mệt mỏi muốn ngủ, một cái đau nhức toàn thân khiến hắn chẳng thể chợp mắt.
Dần dần, hắn kiệt sức và mơ màng. Hắn bắt đầu chạy theo bản năng. Và hắn đã phải trả giá cho việc đó.
Ầm…
Một cái roi xanh biếc xuyên qua kỳ giáp, đâm thủng thân thể hắn, tạo thành một cái lỗ máu to như nửa ngón út. Trong mơ màng, hắn giật mình bừng tỉnh.
Nhìn lỗ thủng trên chân trái đang tuôn ra máu tươi. Hắn hoảng hốt: “Hỏng rồi”.
8 của nợ phía sau không có bỏ qua cơ hội ngàn năm này. Bảo thuật như trút nước bay về phía Hầu Siêu, che kín tứ phương tám hướng.
Sự việc quá đột nhiên, quá nhanh rồi. Hắn ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Bị dồn vào thế bí, không còn cách nào khác, hắn chỉ kịp thi triển Tiên Thiên Bảo Thuật.
Giữa cơn mưa bảo thuật từ mọi phương hướng, kỳ mộc, kỳ cầm mơ hồ hiện lên, ánh sáng vàng lục từ đó xoay quanh cơ thể hắn, tăng phúc cho kỳ giáp. Kỳ giáp sáng lên chói lòa và long lanh.
Đùng…
Dính đòn đầu tiên, kỳ giáp vỡ một mảnh trước ngực, hắn lại trọng thương, thương càng thêm thương, hắn không nhịn được trực tiếp phun ra một ngụm máu. Mới một đòn mà đã bị như thế, hắn hãi hùng khiếp vía. Hắn không hề suy nghĩ, trực tiếp triển khai Huyết Tế.
Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…
Trúng hơn 12 cái bảo thuật, hắn rơi thẳng xuống đất như một ngôi sao băng.
Đùng…
Kỳ giáp vỡ tan, vết thương giăng khắp người, có 4 vết thương gần như chí mạng. Thân thể hắn tràn đầy máu tươi. Hắn bắt đầu mơ hồ.
…
…
- Lục Định, ngươi thủ hộ cánh trái. Địch An, ngươi phụ trách cánh phải. Phong Thục Bích, phía trước giao cho ngươi. Á Thông, ngươi tự do hỗ trợ các cánh. Ta sẽ đảm bảo đằng sau. Đi thôi, tiến về phía bắc.
- Được.
- Được.
- Cứ yên tâm.
- Giao cho ta.
Trong chiến trường, Phong Thục Bích với chiến lực top 100 may mắn gặp được 4 người còn lại với chiến lực top 10. Cuộc chiến rất tàn khốc, nên họ kết đội đi với nhau từ đó.
…
- Liên Mạn, Hầu Siêu hắn ở đằng này. Lục Định hô to.
Cả đội quay về phía bên trái, và nhìn thấy tình cảnh chạy trốn thảm thương của Hầu Siêu.
- Tại sao hắn không đánh trả mà lại bỏ chạy? Địch An hỏi.
- Quản cái gì, mau đi thôi. Phong Thục Bích nói.
Bỗng Lục Định la lên:
- Không xong, hắn rơi vào nguy hiểm, có đi cứu hắn không?
- Đằng ấy có bao nhiêu địch? Vừa chống đỡ một tên Tử tộc, Liên Mạn hỏi.
Á Thông mắng to:
- Mẹ kiếp, hắn trêu chọc ở đâu ra nhiều kẻ địch như thế. 8 tên đấy.
Lục Định nóng nảy:
- Chúng ta ở gần hắn nhất, có đi cứu hắn hay không thì quyết định nhanh đi.
Liên Mạn bộc phát một kích mạnh nhất, chém chết tên Tử tộc, hắn trầm ngâm rồi nói:
- Đi, qua cứu hắn. Á Thông, ngươi xạ kích 8 tên kia, đừng cho chúng có cơ hội ra tay với Hầu Siêu.
- Được.
- Ha ha, ta biết lão Liên không bỏ Hầu Siêu được đâu.
…
Bên hố to, nhìn thấy Hầu Siêu đang hấp hối với thân thể đầy máu, Liên Mạn thật sự cũng không đành lòng. Chỉ có Phong Thục Bích là dửng dưng như không.
- Hắn trọng thương quá nặng. Địch An thở dài.
- Không sao, để ta.
Liên Mạn mỉm cười, hắn lấy từ túi càn khôn ra một viên đan được màu tím, với 2 màu vân đỏ lấp lánh như những ngôi sao. Viên đan được vừa ra, mùi thuốc nức mũi.
- Sinh Lộ Hoàn? Địch An ngạc nhiên.
- Vì cứu một người sắp chết như hắn, ngươi bỏ cả vốn liếng nhỉ. Tiếng cười nhạt của Phong Thục Bích từ bên trái vọng lại.
- Hắn là đồng bọn của chúng ta. Lục Định đang cầm cự với 2 tên Tử tộc cũng mở miệng đầy bất mãn.
- Hắn ở cùng một phòng với chúng ta. Á Thông vừa không ngừng xạ tiễn, vừa góp lời.
Liên Mạn dùng một tay đưa viên thuốc vào miệng Hầu Siêu, tay kia nhanh chóng lấy ra một hũ rượu, gỡ màn che, rồi trút rượu vào miệng Hầu Siêu, đồng thời nâng cằm hắn lên để hắn nuốt vào.
Nhìn thấy đã ổn, Liên Mạn bay về phía Á Thông, nói:
- Ngươi nhanh chóng lại cõng hắn, ta tạm thời thay ngươi đối phó với chúng.
- Được.
…
…
Hầu Siêu mở mắt, hắn đã tỉnh lại. Hắn rất bình tĩnh quan sát xung quanh, và rất nhanh hắn nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình.
Ngay lúc này, biến cố phát sinh.