Đại Sinh Tử

Chương 31: Q.2 - Chương 31: Kịch chiến tại Thần Nhân học viện (4)




Một bàn tay cực lớn, kích thước hơn 15 trượng, từ trên bầu trời lấy thế thái sơn áp đỉnh đè thẳng xuống hướng này với tốc độ khủng bố.

Kinh người là bàn tay vàng óng đó đi kèm huyết sắc, lôi điện, ti ti lũ lũ sương mù; nó còn bộc phát linh khí cực kỳ nồng nặc, khủng bố ngập trời.

Bàn tay ma sát với linh khí trên bầu trời, phát ra từng tiếng “xì… xì…” chói tai.

Ầm…

Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…

Trận chiến của 6 người cùng 12 kẻ địch bỗng chốc kết thúc.

Hiển nhiên là kẻ nào đó muốn dẹp yên trận chiến của họ, nên không màng là bên địch hay bên ta, tàn độc ra tay trấn giết.

Tất cả 18 người dưới đòn duy nhất này, như phá tiễn đâm thẳng vào lòng đất, sinh tử không rõ.



- Đê tiện, các ngươi dám ra tay với hậu bối.

- Dùng tu vi Kim Đan kỳ đối phó với tu vi Luyện Khí kỳ, các ngươi không thấy xấu hổ hay sao.

- Ta thấy nhục nhã thay cho các ngươi.

- Khốn khiếp, tranh đấu của hậu bối tại sao các ngươi lại nhúng tay.

Đáp trả lại những tiếng mắng chửi là những giọng cười đầy châm chọc, hả hê:

- Hừ, bên ngươi chết 6, bên tên chết 12. Chúng ta làm ăn thua lỗ cơ mà.

- Ở đâu ra cái quy định hậu bối tranh đấu thì chúng ta không được nhúng tay thế.

- Hừ! Thắng làm vua, thua làm giặc. Đừng nói những lời sáo rỗng.

- A ha ha, cười chết ta. Các ngươi có thể bước tới tu vi này thì đừng nói rằng các ngươi không có thủ đoạn, các ngươi chưa từng dùng âm mưu, quỷ kế.

- Ha ha ha. Chính mình đê tiện còn làm bộ chính nghĩa.

- Ha ha, bọn Nhân tộc vốn giả nhân giả nghĩa, nham hiểm xảo trá mà cũng đòi nói đạo lý sao?

- Giết chúng! Giết!



Biến cố bất chợt xuất hiện khiến cả chiến trường “hậu bối” tạm dừng vài hơi thở, rồi sau đó chiến đấu lại bộc phát mãnh liệt hơn.

Thương vong của học viên khóa mới càng ngày càng lớn.





- Còn bao lâu nữa?

Vị trung niên lấy tay áo lau mồ hôi mặt và đáp:

- Bẩm đại nhân, vẫn còn một chút nữa thôi. Nhưng nếu có người ở bên trong công kích trận nhãn thì ngay lập tức trận pháp sẽ sụp đổ, lúc ấy chúng ta sẽ vào được.







Thần Nhân học viện giáo dục và huấn luyện vô cùng nghiêm khắc và tàn khốc. Những khóa mới đa phần chỉ học lý thuyết là chính, còn khi vượt qua 3 năm đầu thì đó lại là khung cảnh khác. Năm thứ 4, học viên được huấn luyện sinh tồn. Từ năm thứ 6, học viên được đưa đi thí luyện sinh tử.

Học viên không chỉ tiến hành chính diện tranh đấu mà còn thực hiện các hành động ám sát. Không chỉ thí luyện tại Hoàng Châu đại lục, mà còn được đưa đi thí luyện tại Kinh Châu và Man Châu đại lục.

Dưới những cuộc huấn luyện như vậy, số học viên qua các năm đều giảm mạnh. Đa phần không chịu nổi đã thối lui, nhưng cũng có rất nhiều người chết trong huấn luyện. Đến năm thứ 10, từ khoảng 200 lớp ở khóa đầu chỉ còn lại 5 lớp.

Bởi vậy, các học viên ở các khóa cũ đều là những người bò ra từ đống xác chết, đều là những người có kinh nghiệm phong phú. Đồng thời, họ đều có đội ngũ, cũng như họ đều coi trọng tình đoàn kết.



Dù bất ngờ bị tập kích, nhưng khóa cũ lấy tốc độ phi tiễn tập hợp cùng nhau và phản công.

Qua nhiều trận thí luyện sinh tử tại các tộc khác nhau, điểm yếu của các tộc họ đã quá rõ ràng. Cộng với việc phối hợp ăn ý của các tổ đội. Tình cảnh bên này trái ngược hẳn bên khóa mới, tại đây hoàn toàn nghiêng về phía Nhân tộc.







Mãn Tử là học viên năm thứ 7 của Thần Nhân học viện. Trải qua nhiều cuộc thí luyện sinh tử, nhưng hắn vẫn không bỏ được cái tính sâu rượu của mình.

Hôm nay đồng đội hắn đều ở phòng tu luyện, riêng hắn lại mò ra tửu lâu đánh chén cho đã ghiền. Đồng đội hắn cũng hoàn toàn không can ngăn vì họ vừa về Thần Nhân học viện hôm qua, sau đợt thí luyện tại Tử tộc vừa rồi.

Hắn chẳng màng xung quanh, vừa vào tửu lâu liền đặt mông ngồi xuống bàn gần nhất, mở miệng kêu 50 hũ Nữ Nhi Hồng 70 năm.

Hắn thành thạo gỡ giấy che, ừng ực uống.

Qua 30 hũ, hắn bắt đầu có dấu hiệu say xỉn với tấm thân bốc mùi men rượu và đôi mắt mông lung. Nhưng hắn vẫn không dừng công việc uống rượu truyền kì.

Bỗng nhiên âm thanh ầm ĩ, tiếng thét to, tiếng gầm… từ bên ngoài vọng lại. Hắn buồn bực dừng việc uống rượu, lung la lung lay bước ra bên ngoài, trong khi mọi người trong tửu lâu đều bay ra.

“Có cái gì phải gấp như vậy chứ. Có gì quan trọng hơn việc hưởng thụ hương rượu say nồng sao?” – Hắn nghĩ.

Vừa ra khỏi cửa thì tinh quang lóe lên trong hai mắt hắn, hắn nhanh chóng vận chuyển linh khí giải rượu. Chưa đầy một hơi thở, hắn hoàn toàn tỉnh táo và nhận biết tình cảnh trước mặt.

Nhìn quân địch người đông thế mạnh, hắn lại đang chỉ có một mình, hắn khôn ngoan âm thầm trốn tránh bay về Nghỉ Ngơi lâu – nơi đồng đội hắn đang ở đó.



- Giết!

- Tấn công tại ngực chúng!

- Tập trung vào, tập trung vào.

- Cẩn thận Ám tộc ám sát.

- Đừng đối cứng với Thạch tộc.

- Sang trái, mau sang trái.

- Tứ đệ, coi chừng!

Vô số âm thanh vang lên trong chiến trường hỗn loạn này.

Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến Mãn Tử. Với ánh mắt láo liên, hắn rất nhanh tìm thấy đồng đội mình, hắn bay tới vị trí mặc định của hắn trong đội và nhận lấy những lời chê trách:

- Sâu rượu, ta tưởng ngươi chết ở đó luôn rồi.

- Sâu rượu, ngươi còn dám vác mặt về đây.

- Sâu rượu, thế nào rồi? Có uống được tí nào chưa?

- Sâu rượu, có mang theo hũ nào không? Cho ta một hũ với nào.

Vừa xuất ra một cái hồ lô lam sắc, vừa liên tục thi pháp không ngừng, hắn mở miệng cầu xin tha thứ: (tuy rằng hắn nghĩ là vậy, nhưng đối với người khác, chúng không phải là những lời cầu xin tha thứ)

- Khốn nạn, các ngươi nói cái gì thế, ta có như thế sao?

- Muội muội chúng nó chứ, ta còn chưa uống đã.

- Còn ngươi nữa Trần Long, mẹ kiếp, đừng có đua đòi uống rượu như ta.



- Nhanh đuổi theo chặn chúng lại, chúng đang tập trung dồn về phía kia.

- Tình huống không bình thường. Nhanh chóng kéo chúng lại, không thể để cho chúng tập trung với nhau.

- Ta thấy chúng đang bảo vệ cái gì lấp lánh xích quang đằng đó. Hẳn nó rất quan trọng, nhanh vượt qua phá nát nó.

Nhìn kẻ địch dần co về phía bắc, đồng thời tử thủ, các vị học trưởng lên tiếng chỉ huy.



- Mãn Tử, ngươi thấy cái thủy tinh màu đỏ ở trung tâm bọn chúng chứ?

- Đại ca, đệ nhìn thấy.

- Tốt. Chúng ta cùng xông vào. Ngươi phụ trách đánh nát nó, chúng ta yểm trợ.

- Được.

Sau khi vị “đại ca” dặn dò Mãn Tử xong, hắn hét lớn:

- Các vị học trưởng, học đệ, học muội. Nhóm chúng ta sẽ xông thẳng vào trung tâm và phá hủy tấm thủy tinh kia, chúng ta cần mọi người hỗ trợ.

Âm thanh đáp ứng vang lên khắp nơi:

- Tốt, học đệ cứ yên tâm, chúng ta sẽ hỗ trợ.

- Học trưởng tiến lên đi, ta sẽ cố gắng hết sức.

- Chúng ta cầu chúc đội của huynh thành công.

- Tiến lên! Quyết thắng!



- Không xong, quá cứng rắn rồi. Không phá được.

Mãn Tử với thân thể đầm đìa máu tươi nhưng vẫn vừa cố gắng công kích tấm thủy tinh, vừa lên tiếng nói.

- Sâu rượu, ta giúp ngươi.

- Sâu rượu, tiếp lấy Cuồng Hỏa phù.

- Sâu rượu, nhận lấy Ngọc Thủy Kiếm.



Ầm… Đùng…

Tạch… Tạch… Tạch…

Lộp cộp… Lộp cộp… Lộp cộp…

Xích quang bao bọc bầu trời nhanh chóng biến mất sau tiếng vỡ vụn.

Từng tia nắng cũng đã quay lại nơi đây.

- Ha ha ha. Thành công, chúng ta thành công rồi. Mãn Tử điên cuồng cười to.

- Sâu rượu, đừng ngu ngốc đứng cười nữa, nhanh rút lui.

- Sâu rượu, tên ngu nhà ngươi nhanh trả ta Ngọc Thủy Kiếm. Con mẹ nhà nó, nhanh lên, ta sắp chống không nổi.



Xích quang quanh đấu trường cũng dần biến mất, để lộ ra khung cảnh địa ngục ở nơi này.

- Nhìn, tràn cảnh bên đấu trường thật thê thảm.

- Trời ạ. Hôm nay là ngày học viên khóa mới thi đấu tại đấu trường phải không?

- Chết tiệt. Chúng mới 7 – 8 tuổi.

- Khốn nạn, trẻ nhỏ cũng không tha.

- Mẹ kiếp, nhanh qua hỗ trợ.

Từng tiếng la hét ngạc nhiên rồi đầy giận dữ, cho đến những tiếng gầm phẫn hận bạo phát.

Huyết dịch mỗi người họ đều sôi trào, họ bỏ qua trận chiến hiện tại của bản thân, dùng tốc độ tối đa bay về đấu trường.

- Xông lên!

- Khốn khiếp, chúng ta phải báo thù cho học đệ, học muội.

- Giết chúng báo thù!

- Giết a!

- Giết! Giết!

- Giết!

- Sát! Sát!





- Đội số 1 tới số 15 theo ta. Còn lại tản ra tìm kiếm Hầu Siêu, có tin tức của nó lập tức phát tín hiệu. Nhìn xích quang tản dần, Hầu Xung hét lớn.

Hắn nhanh chóng xuất lĩnh 3000 người bay về nơi xảy ra trận chiến kịch liệt nhất – phía rất cao trên bầu trời.





Khi thấy động tĩnh phía dưới này, mọi người trên chiến trường cao giai đều nghĩ rằng 18 kẻ xui xẻo kia đều bỏ mạng, kể cả gã Kim Đan kỳ phát ra bảo thuật.

Nhưng không phải vậy, gã Kim Đan kỳ ấy vì che giấu động tĩnh khi thi triển bảo thuật, nên hắn chỉ dùng một thành sức mạnh, mặc dù hắn dùng một cái pháp phù trợ giúp, tuy nhiên nó phải vượt qua khoảng cách quá xa nên đòn đánh chỉ phát huy được tám phần uy lực. Kết quả là 18 người trúng đòn đều bị nội thương nghiêm trọng, xương cốt gãy vỡ, đều hấp hối, nhưng không chết.

Một đòn này làm Hầu Siêu trọng thương nặng hơn, và cũng thành toàn cho hắn. Từ đầu, hắn chưa có thời gian để chữa thương, dược lực Sinh Lộ Hoàn vẫn còn tồn đọng trong người hắn. Sau đó, đòn đánh của gã Kim Đàn Kỳ lại giúp đánh tan dược lực, hỗ trợ hắn hấp thu hoàn toàn. Hắn trở thành người được lợi mà không ai biết.

Sinh Lộ Hoàn được luyện chế từ bí dược Sinh Liên Hoa và hai cây kỳ dược Lộ Thanh Thảo và Hoàn Ngọc Đằng. Một loại bí dược đã có tác dụng vô cùng mạnh mẽ, lại còn có thêm 2 loại kỳ dược phụ trợ, cho nên thương thế Hầu Siêu lấy tốc độ chóng mặt hồi phục.

Chẳng lâu sau, Hầu Siêu tỉnh lại, thương thế bảy phần khỏi hẳn.

Hắn vận chuyển linh khí đánh tan những tụ huyết trong cơ thể.

Qua một hơi thở, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếp theo đó, hắn đấm một đấm vào mặt đất, mượn lực bay lên thoát khỏi hố đất sâu.

Hắn cẩn thận quan sát tình huống. Nhưng vừa nhìn về bên trái, hắn biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.