Giờ Mão.
Đại La Thánh Địa đã trở nên náo nhiệt.
Các đệ tử nhao nhao chạy tới Tế Thiên Điện.
Hôm nay là thời điểm sắc phong Đại sư huynh, môn phái từ trên xuống dưới, bất luận là đệ tử chân truyền, hay là đệ tử ngoại môn, đều muốn đến Tế Thiên Điện, tận mắt chứng kiến Đại sư huynh được sắc phong.
Bên ngoài Tế Thiên Điện có thể dung nạp mấy chục vạn người, đại lễ hôm nay, từ trên xuống dưới môn phái cũng có vài chục vạn người tới xem.
Trường bào của đệ tử Đại La đều là màu trắng xen lẫn màu xanh, hiển lộ rõ vẻ phiêu dật.
“Các ngươi nói xem hôm nay Đại sư huynh có thể bạch nhật phi thăng không?”
“Khẳng định có thể a.”
“A, có thể may mắn nhìn thấy sự kiện vĩ đại như bạch nhật phi thăng, thật sự là sống không uổng kiếp này.”
“Cũng không nhất định nha, nói không chừng Đại sư huynh còn lưu luyến chúng ta, nên không nguyện ý phi thăng.”
“Không thể nào, có thể phi thăng mắc gì không phi thăng? Ba năm phi thăng, đây chính là sự kiện tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả a (trước không có ai, về sau cũng không có), đổi lại là ta, ta khẳng định sẽ phi thăng.”
“Đó là suy nghĩ của ngươi, Đại sư huynh là ai chứ? Sao ngươi có thể so sánh?”
Mọi người nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người cho rằng Lục Trường Sinh hôm nay sẽ phi thăng, nhưng cũng có ý kiến phản đối.
“Chắc chắn sẽ không phi thăng, Đại sư huynh yêu quý Đại sư tỷ như thế, sao nỡ bỏ lại một mình sư tỷ ở nhân gian?”
“Đúng đúng đúng, Đại sư huynh là người si tình, chắc chắn sẽ không vứt bỏ Đại sư tỷ.”
Rất nhanh một vài nữ tu sĩ lên tiếng, trả lời một cách chắc chắn.
“Các ngươi làm sao biết Đại sư huynh si tình hả?”
Có nam đệ tử hiếu kì hỏi.
“Trên sách viết nha, trai đẹp đều rất si tình.”
Nữ đệ tử hồi đáp.
“Sách gì nói?”
Đối phương tiếp tục truy vấn.
“Tuyệt thế thiên kiêu Lục Trường Sinh.”
Cô gái kia trả lời ngay.
“Sách này do ai viết?”
“Thị nữ của Tử Vân sư tỷ viết đó.”
“....”
- ----
Huyên náo ở Tế Thiên Điện, chưa thể truyền vào trong Đại La Cung.
Mà giờ phút này.
Trong Đại La Cung
Lục Trường Sinh đứng trong đại điện, cầm trong tay một quyển ngọc giản, chăm chú quan sát.
Phía trên cung điện, Thanh Vân đạo nhân vuốt râu dài, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Một lát sau.
Thanh âm của Thanh Vân đạo nhân vang lên.
“Trường Sinh, bản tuyên văn này thế nào?”
Khi hỏi câu này, vẻ mặt Thanh Vân đạo nhân tràn đầy kiêu ngạo, không cách nào che lấp.
Mà Lục Trường Sinh lại có một chút trầm mặc.
Cái gọi là tuyên văn, chính là văn bản lát nữa mình phải đọc khi tế thiên.
Phần lớn trong tuyên văn đều viết ta là ai, bây giờ thế nào, sau này ra sao, hi vọng mọi người ủng hộ abcxyz, sau đó không sai biệt lắm liền kết thúc.
Mà tuyên văn của Thanh Vân đạo nhân đưa cho mình, thực sự cường điệu thái quá.
Khúc dạo đầu chính là một hồi chém gió, ý tứ đại khái là sau khi mình trở thành Đại sư huynh, sẽ dẫn dắt tông môn đi đến huy hoàng, quyền đả Đông Thổ, chân đạp Tây Mạc, nhìn khắp thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Đây quả thực là khoa trương quá mức.
Vấn đề là vị sư phụ này còn đắc chí, xem nó là tự hào.
“Sư phụ, cái tuyên văn này hình như có một chút thái quá a.”
Lục Trường Sinh nhịn không được hồi đáp.
“Thái quá? Không thái quá nha, làm gì có chuyện đó.” Thanh Vân đạo nhân đi xuống, nhìn tuyên văn trong tay Lục Trường Sinh, sau đó nói: “Trường Sinh à, cái tuyên văn này là do năm đó sư phụ viết khi được truyền xuống chức chưởng giáo, thế nhưng về sau bị sư tổ con ngăn lại, cho nên tuyên văn này đã trở thành nỗi tiếc nuối khôn nguôi của sư phụ, hôm nay con được sắc phong làm Đại sư huynh, vi sư liền tặng tuyên văn trân quý này cho con, cũng coi như giải quyết xong một cái tâm sự đã lâu.”
Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc vô cùng nói.
Thực sự nhìn không ra, vị sư phụ này của mình vậy mà có mộng tưởng trâu bò như vậy.
Vuốt vuốt huyệt thái dương.
Lục Trường Sinh thực sự cảm thấy bản tuyên văn này có chút quá đáng.
Hắn muốn sửa đổi một chút, lại phát hiện không có chỗ xuống tay.
Khiêm tốn một chút không tốt sao?
“Được, được rồi, vi sư hiểu, con tính tình khiêm tốn, thích điệu thấp, nhưng nhất thời cũng khó kiếm đâu ra tuyên văn tốt hơn, qua một khắc nữa (15 phút) là tới tế thiên đại điển rồi, nếu con có thể nghĩ ra tuyên văn tốt hơn, vi sư liền sẽ nghe theo con, nếu như không thể, vậy thì cứ dựa theo bản này của vi sư đi.”
Thanh Vân đạo nhân nói như thế.
Lúc này Lục Trường Sinh xem như đã hiểu.
Sư phụ lúc trước muốn bốc phét một phen, nhưng bị sư tổ đè xuống, kết quả vị sư phụ này cứ mãi canh cánh trong lòng, cho nên ký thác kỳ vọng lên mình.
Nhưng biết mình sẽ không làm như vậy.
Cho nên mới đâm một chiêu này.
Nhíu mày, rồi lại xoa xoa huyệt thái dương.
Lục Trường Sinh biết, mình đã bị tính kế.
Quả nhiên gừng càng già càng cay a.
Bất quá cũng không sao cả, mặc dù tuyên văn là thứ nhất thời không thể viết ra, nhưng động não một chút, Lục Trường Sinh vẫn có thể làm được.
Nói tới nói lui, vẫn là do bản tuyên văn của sư phụ bốc phét quá mức.
Lục Trường Sinh có cảm giác, nếu như mình đọc bản tuyên văn này, chỉ sợ lập tức sẽ tạo ra vô số địch nhân.
“Giờ Thìn đã đến!”
Theo tiếng chuông vang lên.
Đại điển thịnh hội chính thức mở ra.
Một cây hồng kiều xuất hiện bên ngoài Đại La Cung, kết nối với Tế Thiên Điện.
“Đi thôi, Trường Sinh.”
Thanh Vân đạo nhân cười tủm tỉm nói.
Hiển nhiên lão đã mơ hồ nhìn thấy cảnh vô số đệ tử, bởi vì bản tuyên văn này mà nhiệt huyết sôi trào.
Chỉnh trang quần áo lại cho tốt, dưới cái nhìn dõi theo của Thanh Vân đạo nhân, Lục Trường Sinh bước lên hồng kiều.
“Đại La thịnh hội, đại điển sắc phong chính thức mở ra!”
Một thanh âm to lớn vang lên.
Sau đó tiên nhạc tấu vang, trên trời rơi xuống rất nhiều cánh hoa.
Lục Trường Sinh bước lên hồng kiều, khí chất siêu nhiên, nháy mắt liền trở thành tâm điểm toàn trường.
Vô số ánh mắt nhìn tới, mỗi một ánh mắt đều tràn đầy rung động và vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều người chưa từng gặp Lục Trường Sinh, hôm nay được chứng kiến, liền kinh động như gặp được thiên nhân.
Giờ này khắc này, tất cả tin đồn, toàn bộ đều trở thành sự thật, không có người nào nghi ngờ Lục Trường Sinh nữa.
Bởi vì hắn rất giống Tiên nhân.
Thân mặc trường bào Thanh Vân Kỳ Lân, chân đạp hồng kiều, chung quanh có âm dương nhị khí vờn quanh, tựa như là con của đại đạo, nhìn như Trích Tiên hạ phàm.
Trên Tế Thiên Điện.
Lục Trường Sinh bước xuống hồng kiều, căn cứ theo nghi thức, hắn đốt ba nén hương, sau đó trên bái thiên địa, dưới bái tổ sư gia, kế đó là đủ loại lễ nghi rườm rà.
Sau nửa canh giờ, thanh âm của chưởng giáo vang
“Nhân danh chưởng giáo Đại La, ta, Thanh Vân đạo nhân sắc phong Lục Trường Sinh làm Đại sư huynh của Đại La Thánh Địa, để làm tấm gương cho Đại La, là hình mẫu cho các đệ tử. Đặc biệt ban thưởng, Đệ nhất sơn phong! Chức vụ Giám sát Thất đường! Còn có Đại La Cổ Lệnh, có thể điều động các đệ tử Đại La”
Thanh âm của Thanh Vân vang lên.
Những lời này, làm cho rất nhiều người không khỏi giật mình.
Nhưng theo một khối cổ lệnh xuất hiện giữa hư không, rồi rơi vào trong tay Lục Trường Sinh, hết thảy liền chú định.
Nguyên nhân đám người khiếp sợ rất đơn giản, đây là Đại La Cổ Lệnh, toàn bộ tông môn chỉ có ba cái.
Một cái trong tay đoàn Thái Thượng trưởng lão, một cái trong tay chưởng môn, một cái khác thì ở trong tay Đại La Thánh tử.
Cổ lệnh, đại biểu cho cấp bậc tối cao ở Đại La
Đoàn Thái Thượng trưởng lão có được một cái, nhưng chỉ là vật áp đáy hòm.
Trừ phi là chưởng môn chết trận, hoặc là chưởng môn vắng mặt, kể cả người nắm giữ tấm Đại La Cổ Lệnh còn lại không có mặt, như vậy tấm cổ lệnh kia mới có quyền lực chí cao vô thượng.
Cái cuối cùng hiện nằm trong tay Lục Trường Sinh.
Chưởng môn không có mặt! Thì hắn chính là chưởng môn!
Hạ đạt pháp lệnh, thì chính là pháp chỉ của chưởng môn, có quyền hạn tối cao, tiền trảm hậu tấu, có quyền lực tuyệt đối.
Cái cổ lệnh này, sẽ chỉ ban cho Đại La Thánh tử, mà bây giờ là sắc phong Đại sư huynh, nhưng lại giao cổ lệnh cho Lục Trường Sinh.
Bởi vậy có thể nói lên hai điểm.
Thứ nhất, tương lai nếu Lục Trường Sinh không mắc phải sai lầm lớn, vậy cái ghế Thánh tử này không thể nghi ngờ là của hắn, là người nối nghiệp Đại La Thánh Địa!
Thứ hai, Lục Trường Sinh đã được chưởng môn, cao tầng, bao gồm cả đoàn Thái Thượng trưởng lão cùng nhau thừa nhận.
Bằng không mà nói, tuyệt đối sẽ không thể nhận được Đại La Cổ Lệnh vào lúc này.
Nói cách khác, Lục Trường Sinh đã dùng giá trị mị lực của mình, chinh phục tất cả mọi người!
“Chúng ta bái kiến Đại sư huynh!”
Thanh âm của chưởng môn vừa dứt.
Trong chốc lát, mười vạn đệ tử trăm miệng một lời, chắp tay thi lễ hô to.
“Lục Trường Sinh cũng bái kiến các vị sư đệ, sư muội!”
Lục Trường Sinh cũng chắp tay thi lễ, bái một cái thật sâu.
Từ nay về sau.
Lục Trường Sinh, đã là Đại sư huynh Đại La, nắm trong tay quyền lợi tối cao.
Nhưng mà chưởng giáo Thanh Vân ở phía xa xa, cõi lòng lại đầy mong chờ nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Lão đang chờ, chờ bản tuyên văn kinh thế được tuyên đọc.