Hồng phong không cao lắm, thậm chí ở trong Đại La Thánh Địa, nó còn không tính là một Phong (núi cao đỉnh chạm mây), mà chỉ có thể gọi là một tòa núi nhỏ.
Bởi vì khắp núi trồng đầy cây phong, cho nên cũng có thể xem là một thắng cảnh trong Đại La Tiên Cung, để các đệ tử đến đây du ngoạn.
Bất quá danh khí của Hồng phong không phải là quá lớn, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại La Thánh Địa, có không biết bao nhiêu chỗ còn đẹp hơn Hồng phong, nhất là những sơn phong của đệ tử chân truyền kia, càng thêm sặc sỡ loá mắt, làm cho người người hướng tới.
Nhưng từ ba năm trước, khi chưởng giáo Đại La mang về một đệ tử, danh khí của Hồng phong liền tăng mạnh, trên dưới Thánh địa đều muốn nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này một chút, bất quá đã ba năm nay, không có mấy người may mắn nhìn thấy được.
Nhưng phàm là người từng nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này, không ai mà không tán thưởng.
Thậm chí còn có lời đồn, Tử Vân sư tỷ đã sinh lòng ái mộ với Kỳ Lân Tử, về phần là thật hay giả thì không ai biết được, dù sao đây cũng là Đệ nhất chân truyền, nên không kẻ nào dám đi dị nghị.
Mà đúng lúc này.
Một cái bóng trắng chậm rãi xuất hiện.
Cây phong vào thời khắc này rì rào chấn động, vừa nhìn lướt qua, lá đỏ phiêu tán, cảnh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.
Một thiếu niên chậm rãi đi ra, thân cao tám thước, mặc cẩm tú trường bào thêu thanh vân bạch nhật, phong thần tuấn lãng, khí chất vô song.
Thiếu niên tựa như trích tiên, đẹp như đi ra từ bức họa.
Hắn quá phi phàm. Nếu như bàn tướng mạo, trong thế giới tiên hiệp này, người tuấn lãng cũng không ít, nhưng cái hắn phi phàm nhất, cũng không phải là tướng mạo, mà là khí chất, một loại khí chất khó nói nên lời.
Vừa xuất hiện, liền hấp dẫn vô số ánh mắt, hết thảy, tất cả ở trước mặt hắn dường như đều trở nên ảm đạm.
Lá đỏ bay đầy trời khắp Hồng phong, loại cảnh đẹp thế này, làm cho người ta say mê, nhưng hắn xuất hiện, khiến cảnh đẹp như vậy trở nên thất sắc.
Tất cả mọi người ngây dại.
Bao gồm cả các đệ tử mới tới, từng người đều tựa như thất thần mà nhìn hắn.
Thế này quá giống tiên nhân rồi.
Không nhiễm một tia khói lửa nhân gian, nhất là đôi mắt, tựa như ẩn chứa vũ trụ mênh mông.
Thiếu niên tuyệt thế đứng dưới một gốc cây phong, tay cầm hồ lô ngọc phỉ thúy, nhìn như một nho sinh tiêu sái ở nhân gian, đúng là hương rượu chưa say người, mà lòng người đã tự say.
Đám người trầm mặc, giống nhau thất thần mà nhìn, đợi tới khi lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi cùng nghĩ tới một câu thơ.
“Người vầy chỉ trên trời mới có, cớ sao rơi xuống lạc hồng trần?”
Có lẽ, hắn chính là tiên nhân đi, chỉ là đi vào nhân gian du lịch thôi.
Nếu như nói, dị tượng trước đó dẫn tới do hắn đột phá cảnh giới làm cho người ta rung động.
Vậy bây giờ sự xuất hiện của hắn, đã làm cả thế gian phải kinh diễm, thậm chí làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại ảo giác.
Dạng Trích Tiên như hắn, nếu như không dẫn tới dị tượng dạng này, đó mới là không bình thường.
Giờ khắc này, ở dưới Hồng phong, không có kinh hô, không có nghẹn ngào, hết thảy hết thảy đều mười phần yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng phá hư mỹ cảnh này, tất cả mọi người chỉ lẳng lặng mà nhìn hết thảy.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vị Trích Tiên này.
Trên Hồng phong, Lục Trường Sinh đứng dưới một gốc cây phong, lẳng lặng ngắm nhìn phương xa.
Khí chất của hắn quá phi phàm, cho dù chỉ là ngẩn người thế này, cũng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao thâm mạt trắc khó nói nên lời, tựa như đang suy nghĩ về đại đạo, càng ảo hơn chính là xung quanh không hiểu sao lại có ánh sáng lưu động, âm dương chi khí vờn quanh, làm người khác có cảm giác như đang ngộ đạo.
Nhưng mà chỉ có duy nhất Lục Trường Sinh mới biết, hết thảy.... Đều là giả tượng.
Không sai, đều là giả tượng.
Ba năm trước đây, chính mình vẫn còn là một nhân viên bán hàng thành thành thật thật, mỗi ngày vì cuộc sống mà bôn ba, ngay vào ba năm trước, vào một đêm mưa sa chớp giật, chính mình xuyên không tới đây.
Xuyên không đến cái thế giới tiên hiệp bao la vô biên này.
Vốn cho rằng mình sẽ bắt đầu từ loại củi mục bị từ hôn kia, nhưng không nghĩ đến là, tướng mạo mình lại phi phàm, khí chất vô song, hay nói cách khác chính là, giá trị mị lực có khả năng max điểm.
Mọi cử động đều trở nên khác thường, cho dù là đứng ở nơi đó không nói một câu nào, vẫn sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác thật cao thâm mạt trắc.
Thời khắc này, Lục Trường Sinh cảm thấy nhân sinh của mình hẳn là sẽ không tầm thường, chỉ bằng vào vẻ bề ngoài này, mình đã tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Rất nhanh kịch bản giống như đúc với suy đoán của Lục Trường Sinh.
Mới chỉ là ngày đầu tiên vừa xuyên qua, liền bắt gặp bảy tám người thần bí, tự xưng là Chưởng giáo, Thái Thượng trưởng lão tông môn gì đó.
Ý tứ đại khái là muốn thu mình làm đồ đệ.
Cuối cùng dưới sự tranh đấu kịch liệt của tám người, chính mình lựa chọn bái nhập vào Đại La Thánh Địa, sau đó liền đi theo chưởng giáo Đại La, đi tới Đại La Tiên Cung, bắt đầu con đường tu tiên.
Hết thảy mọi chuyện tựa hồ đều phát triển theo hướng tốt, nhưng mà bi kịch tới có chút nhanh.
Đi vào Đại La Tiên Cung, chính mình vô cùng bức thiết muốn tu tiên, sư tôn của mình, cũng chính là chưởng giáo Đại La cũng không chút nào keo kiệt, trực tiếp xuất ra tâm pháp mạnh nhất Đại La cho mình tìm hiểu, sau đó cầm tay dạy mình tu tiên.
Nhưng kết quả đổi lại là, chính mình vậy mà học không được.
Vị sư tôn này, tiếp tục lấy ra vô số thiên tài địa bảo, giúp mình phạt mao tẩy tủy, bồi nguyên cố bổn, nhưng cho dù thế, mình vẫn như cũ phá vỡ kỷ lục của Đại La Thánh Địa.
Trong thời gian ba năm hoàn thành Luyện Khí, quang vinh trở thành một 【 Luyện Khí sĩ 】.
Trong thế giới tiên hiệp, cảnh giới giữa các tu sĩ chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Kim Đan, Kết Anh, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, tổng cộng 11 đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại chia nhỏ thành 4 tiểu cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn.
Mà chính mình, sau khi mượn nhờ vô số thiên tài địa bảo phạt mao tẩy tủy, bồi nguyên cố bổn, hao phí thời gian 3 năm, mới vừa vặn đột phá tới Luyện Khí sơ kỳ.
Nhưng làm cho Lục Trường Sinh muốn thổ huyết chính là, mình bất quá chỉ là đột phá đến Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà dẫn tới dị tượng khủng bố như thế.
Nếu không phải là tự mình biết mình có bao nhiêu cân lượng, nói thật chính Lục Trường Sinh cũng thiếu chút nữa bị bản thân lừa gạt.
Giờ này khắc này, Lục Trường Sinh xem như đã hoàn toàn minh bạch, mình dù không phải phế tài tu tiên, nhưng cũng không dính dáng gì với hai chữ thiên tài cả, thuộc về loại bình thường méo có gì hot, tuyệt đối không tốt nhưng cũng không phải quá kém.
Ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, đặt ở Đại La Thánh Địa đã là kém cỏi nhất, nhưng phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, cũng có thể coi là trung thượng rồi.
Mà bàn tay vàng lớn nhất của mình, chính là bề ngoài nhân vật chính.
Không sai.
Trải qua ba năm cẩn thận nghiên cứu, Lục Trường Sinh phát hiện ra, bất luận mình làm cái gì, đều có thể mang đến một số hiệu quả khác thường.
Ví dụ như chính mình đột phá cảnh giới, thật ra là một chuyện rất bình thường, không có gì đặc biệt so với tu sĩ khác, nhưng vẫn sẽ đưa tới thiên địa dị tượng.
Nhìn thì rất dọa người, nhưng trên thực tế chẳng có tác dụng mẹ gì.
Còn nữa, mỗi khi mình đột phá một cảnh giới, đều sẽ sinh ra một kỹ năng bị động.
Kỹ năng bị động ở Luyện Khí cảnh này chính là Đại Đạo Vờn Quanh.
Mình đứng ở chỗ này, chỉ cần suy nghĩ sự tình gì, xung quanh liền sinh ra Âm Dương đại đạo chi khí, hình thành Tiên Thiên Bát Quái đồ, hoặc là xuất hiện các dị tượng khác.
Người không biết sẽ cho rằng mình đang ngộ đạo.
Tại thế giới tiên hiệp, tiến vào trạng thái ngộ đạo khó như lên trời, duy chỉ có đại hiền giả, đại trí tuệ giả, mới có thể một hai lần tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Mà chính mình chỉ cần nguyện ý, liền tùy thời tùy chỗ tiến vào trạng thái ngộ đạo “Dỏm“.
Nhìn như tiến vào ngộ đạo, nhưng kỳ thật là đang tự hỏi tối nay ăn gì.
“Ài!”
Thở dài một hơi, Lục Trường Sinh có một loại tư vị không nói nên lời.
Đây chính là thế giới tiên hiệp cá lớn nuốt cá bé nha!
Chính mình có được khuôn mặt của nhân vật chính, nhưng lại không có thiên phú của nhân vật chính, nên làm thế nào để sinh tồn đây.
Chẳng lẽ lại dựa vào ăn bám sao?
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi liếc mắt nhìn những nữ tử ở dưới Hồng phong.
Quả nhiên vừa liếc một cái, đã làm say ngã biết bao thiếu nữ.
“Ài!”
Nhịn không được lại thở dài, Lục Trường Sinh cầm lấy hồ lô ngọc phỉ thúy, uống vào một ngụm, ngay sau đó liền đi vào chỗ ở.
Hắn rất buồn rầu.
Không biết lối ra ở phương nào.
Nhưng mà rất nhanh, một bóng người xuất hiện bên trong phòng.
Không phải ai khác.
Chính là sư tôn của Lục Trường Sinh.
Thanh Vân chân nhân.