Lỗ Nguyên ngớ người, đòi mắt đẹp ùng đò nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên chỉ là lo lắng phụ thân...
Trương Cường kìm chế cười lạnh trong lòng, thản nhiên nói: “Trẫm đã phái ngự y đi theo Bái Còng phu nhân, nàng yên tâm, phụ thân của nàng không có việc gì”.
Lỗ Nguyên lập tức nần cảm phát hiện thấy sự lãnh cảm ở sâu trong đáy lòng của Trương Cường, không khỏi ngẩng mặt, nhìn Trương Cường, chớp đòi mắt đẹp động lòng người, sâu kín nói: “Bệ hạ hay là không muốn nhìn thấy Lỗ Nguyên?”.
Trương Cường định bụng từ trong miệng Lỗ Nguyên có được chút tin tức của Lưu Bang, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Lưu Bang và Lữ Hậu trong lịch sử, sự đồng cảm trong lòng với Lỗ Nguyên nhất thời biến mất tích, suy nghĩ một lát, sau khi hạ quyết tâm, quay đầu lại liếc mắt nhìn thần sắc thống khổ của Lỗ Nguyên, phát giác ngoài sự thất vọng và kinh ngạc đôi mắt phượng giống hệt Lữ Hậu kia, vẫn hiện lên một tía hoàng sợ, không khỏi càng kiên định thêm ý nghĩ của chính mình.
Nếu là có thể nghĩ cách kéo Lỗ Nguyên đến bên mình, hoàn toàn ăn luôn quân cờ mà Lưu Bang bố tri ở bên cạnh mình, như vậy ít nhất có thể có một nửa nắm chắc khống chế hành động của Lưu Bang ở trong tay. Huống hồ, Lỗ Nguyên kỳ thật chỉ là một con dao hai lười, trước khi nàng chưa mang thai có thể khăng khăng một mực ùng hộ tất cả kế hoạch của Lưu Bang, nhưng là hiện giờ Lỗ Nguyên mang cốt nhục của mình, chỉ sợ sẽ không bất chấp tất cả nghe lệnh của Lưu Bang, dù sao, tỉnh huống hiện tại của nàng thật sự vi diệu, lần này nếu có thể hạ sinh con trai, địa vị trong cung đỉnh Đại Tần liền có thể hơn hoàng hậu Tả Uyên, chỉ cần có thể lôi kéo, liền có thể cất lười dao sắc bén vào trong túi mình.
Nghĩ đến đây, bất giác chậm rãi ngồi xuống ngự tháp, quét mất nhìn hơn mười người nội thị ngưng thần đứng trang nghiêm ở trong điện, Hàn Hoán y phục mặc màu xanh, đầu đội khăn màu đen đang kính cẩn đứng ở cửa điện, bởi vì hoàng đế đang triệu kiến Tần phi. Cho nên, Hàn Hoán biết phải lui giữ ở cửa đại điện, tránh cho xấu hổ không cần thiết.
Nhìn Trương Cường bỗng nhiên trở lại ngồi xuống ngự tháp, trên mặt vẻ mật cũng rất lãnh đạm, Lỗ Nguyên trong lòng lo lắng vô cùng, cẩn thận tiến lên nói: “Bệ hạ, hay là Lỗ Nguyên tới không đúng lúc? Nếu là bệ hạ có việc, Lỗ Nguyên xin cáo lui”.
Nói xong, đang muốn miễn cưỡng hành lễ lui ra. Lại nghe Trương Cường quát khẽ nói: “Hàn Hoán, bắt Lỗ Nguyên cho trẫm!”.
Hàn Hoán lúc này cẩn thận cụp mắt xuống. Nhớ lại hòm trước cảnh Lữ Hậu rời đi, lúc này nghe vậy. Bất giác ngẩn ngơ, giật mình, mới thất thanh nói: “Bệ... Bệ hạ...
Lời còn chưa dứt, liếc mất một cái thoáng nhìn Lỗ Nguyên ngọc dung đột nhiên trắng bệch và ánh mắt hoàng sợ muốn chết, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Run rẩy nói không ra lời. Dù sao mệnh lệnh của Trương Cường này thật sự làm cho người ta có chút ngoài ý muốn, Lỗ Nguyên dù nói như thế nào, cũng là người đang mang thai, trong tình huống này, hạ lệnh bắt, thực làm cho nội thị trong điện trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn bộ dáng Hàn Hoán mặt xám như tro, Trương Cường tức giận, hướng cấm vệ canh giữ ở ngoài điện lớn tiếng quát: “Người đầu!”.
Lỗ Nguyên lúc này cũng không biết vì sao Trương Cường phải làm vậy với mình, nhìn thấy trên mặt Trương Cường hơi có vẻ sằng giọng, sợ tới mức sau một lúc làu mới hồi phục tinh thần lại. Thất thanh nói: “Bệ hạ, không biết Lỗ Nguyên phạm tội gì?!”.
Trương Cường nhìn cấm vệ đi nhanh vào trong điện, đứng dậy một bước vọt tới trước mật Lỗ Nguyên, dùng sức bóp khuôn mật đang tái nhợt như tờ giấy. Lúc này, trên khuôn mặt đầy lệ trong suốt. Trong đòi mắt đẹp tràn ngập hoàng sợ và tuyệt vọng khó có thể nói bằng lời.
Nhìn khuôn mặt vốn dĩ vô tội kia, Trương Cường bỗng nhiên ôn hòa cười nói: “Lưu Bang lúc này đang mưu tính phàn Tần như thế nào, cấu kết cùng Hung Nô Mặc Đốn như thế nào? Lữ Trĩ nghe được tin tức trầm bấc chinh Hung Nô liền khẩn cấp chạy về Nhạn Môn. Mà ngay cả cốt nhục chí thân của mình đều không để ỹ, thật sự tàn nhẫn!”.
Nói lên, đứng dậy đang muốn phàn phó cấm vệ tiến vào trong điện đem Lỗ Nguyên mang đi, chỉ thấy Lỗ Nguyên nghẹn ngào, bước đi mấy bước, liều lĩnh ôm lấy hai chân Trương Cường, lên tiếng khóc nói: “Bệ hạ... Đã biết...
Trương Cường nhìn khuôn mật đầy nước mất kia. Trong lòng không khỏi mềm nhũn, lại thật sự có chút không đành lòng, chỉ là đối tốt với kẻ địch mà vò tình với chính mình, Trương Cường thực hiểu được điềm ấy. Trong lòng mặc dù rất đau, lại vẫn lãnh đạm nói: “Lưu Bang và Hàn Tín, Trần Bình, Trương Nhĩ kia nghĩ giấu giếm được trẫm, thật sự là rất buồn cười. Ngươi có biết trẫm vì sao không giết Lưu Bang không?”.
Lỗ Nguyên lúc này cơ hồ quên thân phận và hoàn cảnh lúc này của mình, thất thanh thét to: “Bệ hạ... Bệ hạ vì sao không giết?!”.
Trương Cường đã biết đe dọa này còn tốt hơn với mong muốn của mình, trong lòng cuối cùng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn ánh mắt hốt hoàng của Lỗ Nguyên, lúc này mới phát hiện, nàng dù sao cũng mới mười lăm tuổi, lại trường thành sớm, đối mặt với cục diện kinh tâm động phách cũng khó tránh không bị dọa dẫm.
Cười lạnh một tiếng, vô tình bỏ hai tay đang ôm chặt lấy hai chân mình ra, cố gắng giấu giếm dấu vết không làm tồn thương đến nàng, lúc này mới thấp giọng nói: “Tội lớn mưu nghịch họa đến tam tộc, nàng tuy rằng đang ở trong cung, cũng không thể may mắn thoát khỏi, trẫm không vì cái gì khác, cũng muốn suy nghĩ vi cốt nhục của trẫm!”.
Nói tới đây, nhìn Lỗ Nguyên thất sắc, ra vé đau lòng nói: “Nàng có thể không lo lắng cho chính mình, cũng nên lo lắng cho cốt nhục của chính mình, trẻ con mới là vô tội nhất, chẳng lẽ nàng muốn đứa nhỏ sinh ra cũng giống Hi Nhi mất đi sự chăm sóc của mẫu thân? Trầm đã không muốn nhìn thấy bi kịch như thế, cho nên lúc này mới lần nữa ẩn nhẫn, hy vọng Lưu Bang có thể nghĩ đến con gái của mình, an tâm phú quỹ, trẫm tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn, chính là, các ngươi đã làm cho trẫm thất vọng rồi”. Nói tới đây, ngữ khí vừa chuyền, lạnh lẽo nói: “Nếu Lưu Bang không chịu dưới trướng, trầm cùng đành...
Hắn lời còn chưa dứt, liền nghe Lỗ Nguyên hét lên một tiếng, khóc không thành tiếng nằm ở trên mặt đất, nức nở nói: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên không cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ cho Lỗ Nguyên sinh con xong... Dù sao, cũng là cốt nhục của bệ hạ!”.
Trương Cường nhìn Lỗ Nguyên khóc trên mặt đất rất thương tàm, trong lòng biết lừa giận đã đến, lại nén xuống, chỉ sợ sẽ làm tồn thương đến đứa nhỏ trong bụng nàng, không khỏi lắc đầu nói: “Trẫm hiện tại cho nàng hai con đường, ngoan ngoãn làm mỹ nhàn của trẫm, tương lai làm mẫu thân của con trẫm, bằng không dùng trách trẫm tuyệt tình!”.
Lỗ Nguyên ngơ ngác nhìn Trương Cường, sau một lúc lâu ảm đạm gật đầu nói: “Lỗ Nguyên đồng ý!”.
Trương Cường âm thầm vui vè, lại vẫn im lặng y bào cấm vệ đứng ở phía sau Lỗ Nguyên lui ra, lúc này mới chậm rãi gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, nàng an tâm bồi dưỡng thân thể, sau này nàng với Lưu thị là một dao hai đoạn. Người theo nàng tiến cung có thể truyền lại tin tức cho Lưu Bang?”.
Lỗ Nguyên biến sắc, giãy dụa nói: “Bệ hạ, nàng là tỷ muội tốt của Lỗ Nguyên từ nhỏ đến lớn. Cầu bệ hạ...”.
Trương Cường gật gật đầu, trong ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lùng thốt: “Trẫm sẽ tìm cho nàng cung nữ khác, chăm sóc thân thể của nàng. Nếu là phụ thân nàng có tin tức gì thì sẽ đến tiếp ứng, tất cả mọi chuyện nàng tốt nhất không cần hỏi đến, an tâm bồi dưỡng. Tương lai hoàng tử sinh ra, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi nàng!”.
Lỗ Nguyên sắc mặt tái nhợt nhìn bụng của mình hơi hở ra, nhẹ nhàng vuốt ve có thể cảm giác được thai nhi, nhẹ nhàng cắn răng nói: “Lỗ Nguyên tùy bệ hạ xử trí”.
Trương Cường thở dài một tiếng, nhẹ nhàng tiến lên nâng Lỗ Nguyên đang ngồi phịch ở trên mặt đất dậy. Cầm bàn tay ngọc lạnh lẽo, bùi ngùi thở dài: “Nguyên Nhi. Nàng đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lẽo. Trẫm làm như vậy cùng là bất đắc dĩ!”.
Trương Cường biết rõ, Lỗ Nguyên lúc này rất cần an ủi, nếu là lần nữa bức ép cứng rắn, chỉ sợ sẽ càng thêm xấu chuyện. Hắn hiện tại không muốn Lỗ Nguyên và đứa nhỏ trong bụng nàng lại có sơ xuất gì, dù sao trong cung này đã quá nhiều bi kịch!
Nhìn Lỗ Nguyên đã phục hồi tinh thần lại. Trương Cường không khỏi thở dài một tiếng, hai tay giơ ra, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, thấp giọng nói: “Nguyên Nhi yên tâm, trẫm nhất định sẽ cứu vãn việc này, dù sao trẫm cũng không muốn nhìn thấy phụ mẫu nàng phàn bội, trẫm vẫn là hy vọng bọn họ có thể cùng trẫm cùng chung phú quỹ”.
Nghe được Trương Cường nói như vậy, Lỗ Nguyên dựa vào trước ngực Trương Cường thân thể mềm mại khè run lên, nói: “Bệ hạ thật sự nguyện ý khoan thứ cho phụ thân?”.
Trương Cường nghe vậy trong lòng rúng động, trầm giọng nói: “Nàng chuẩn bị ra mặt khuyên can?”.
Lỗ Nguyên được Trương Cường nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, hít mùi vị nam tính đặc biệt trên người Trương Cường. Tàm thần cảm thấy mê say, một loại cảm giác an tâm làm nàng không thể ngân được, loại cảm giác này làm nàng cứ muốn ở trong lòng Trương Cường.
Nghe được Trương Cường hỏi, Lỗ Nguyên nghĩ đến Trương Cường vừa muốn thay đổi chú ỹ, bất giác giãy dụa thất thanh nói: “Bệ hạ không phải nói. Sẽ khoan thử phụ thân sao?”.
Trương Cường an ủi hòn lên đòi mời không có sắc máu kia, nhẹ nhàng thở dài nói: “Không phải trẫm thay đổi chủ ý, nếu là nàng tùy tiện ra mặt khuyên nhũ, sự tình ngược lại sẽ hoàn toàn tương phàn, nói không chừng, bọn họ sẽ nghi hoặc quyết tàm bí quá hóa liều. Đến lúc đó, sự tình sẽ càng không thể vãn hồi”.
Lỗ Nguyên nghe vậy nghi hoặc nhìn Trương Cường, tàm thần bất ổn nói: “Vậy... Nên làm cái gì bày giờ?”.
Trương Cường thương tiếc nhìn ngọc dung tươi đẹp của Lỗ Nguyên. Nghĩ đến khi mới gặp nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở dài: “Lỗ Nguyên nàng không nên làm một người yếu ót, kiên cường một chút, tin tưởng trẫm, nhất định sẽ hết sức vãn hồi”.
Nghe lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa kia, Lỗ Nguyên có chút hoàng hốt, giống như Trương Cường vừa mới lạnh lùng kia chỉ là cảm giác nhất thời, không khỏi khóc thút thít nói: “Bệ hạ... Lỗ Nguyên... Không biết nên báo đáp bệ hạ như thế nào...
Trương Cường gật đầu cười nói: “Sự tình hôm nay cứ như vậy đi, trẫm còn có tấu chương chưa phê duyệt, nàng thân thể nặng nề, an tâm trò về an dường, nếu là Bái Công bên kia có tin tức gì nhất định phải thương lượng với trẫm, chúng ta là phu thê!”.
Lỗ Nguyên chấn động mạnh, thất thần lẩm bẩm: “Phu thê?!”.
Trương Cường biết sự tình hôm nay đã cho Lỗ Nguyên rúng động thật lớn, trước mắt cần an ủi một chút, dù sao nàng đã tò vẻ đầu hàng, nói như thế nào cũng phải ưu đãi tù binh.
Nghe được Lỗ Nguyên thết thanh hò nhỏ, không khỏi chân thành nâng khuôn mặt đẹp còn đong đầy nước mất, trinh trọng nói: “Yên tâm, bất luận người khác thế nào, trẫm nhất định sẽ không đồi ý!”.
Lỗ Nguyên tựa vào trước ngực Trương Cường, được cánh tay của Trương Cường ôm vào trong ngực, rốt cục dần dần khôi phục bình tĩnh, suy nghĩ thật làu sau, mới thở dài: “Bệ hạ anh minh thật sự không ai có thể so bì, phụ thân làm trái thiên ý, thiếp... Chỉ cầu bệ hạ đến lúc đó có thể khoan thứ một chút, Lỗ Nguyên liền vô cùng cảm kích!”.
Trương Cường biết đày là toàn bộ kỹ thác tình thần của Lỗ Nguyên, nếu không thể lấy được tín nhiệm, tất cả phía trước chỉ là uổng phí. Đưa mắt đón ánh mắt đong đầy sự chờ đợi kia, bèn gật đầu nói: “Yên tâm, trẫm lấy danh thiên từ nhất ngôn cừu đỉnh, vò luận tương lai kết cục như thế nào, sẽ đối xử từ tế với Bái Còng!”.
Lỗ Nguyên ngóng nhìn thần sắc nghiêm nghị của Trương Cường, nước mắt im lặng lãn xuống hai gò má, lúc này mới miễn cưỡng cười nói: “Thần thiếp tạ long ân của bệ hạ!”.
Nói xong, liền quỳ gối hành lễ, lại được Trương Cường giơ tay nàng lên. Liền cảm thấy dưới chân hụt hẫng, chỉ nghe Trương Cường ôn nhu nói: “Nếu muốn cùng trẫm, ở lại cùng trẫm dùng chút điềm tâm, trời không còn sớm, nói vậy nàng cũng đói bụng rồi”.
Kéo Lỗ Nguyên ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh, lúc này mới phát giác, bên ngoài tà dương đã như máu, hoàng hòn dần xuống. Ánh sáng màu vàng loang lổ xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa của đại điện tiến vào trong điện, làm cho mấy cái tháp giữa đại điện đều nhiễm một tầng sắc thái thần bí không nên lời.
Trương Cường cuối cùng giải quyết nhất tai họa ngầm trong lòng, đến rốt cuộc quân cờ Lỗ Nguyên này, chính mình ăn được bao nhiêu, còn phải xem qua vài ngày biểu hiện của Lỗ Nguyên. Nếu là thất bại, liền chỉ có thể...
Nghĩ đến đây, chợt thấy cả người lạnh lẽo, nhất thời bừng tỉnh lại, lúc này mới hoàng sợ phát giác, chính mình lại có loại tính toán vô tình tàn khốc này, thật sự có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là già như sự tình thật sự phái triển về nơi không muốn nhìn thấy kia, cũng chỉ có thể huyết lạnh một lần!
o O o