Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 116: Chương 116: Bành Việt lãnh binh.




Canh 4, trong đêm đen dày đặc, đám mây dày che kín mặt trăng, mành trăng khuyết không hiểu từ lúc nào đã trốn vào trong đám mây dày, chút ánh sáng duy nhất cũng bị mất hút trong đêm đen, tại miệng núi cách nơi đại quân Mông Điềm hạ trại khoảng ba mươi dặm, một nhánh kỵ binh ba vạn người người nhờ sự bao bọc của đêm đen tiến vào Thượng Đảng, mấy bó đuốc yếu ớt soi tỏ sắc mặt trầm lại của những kỵ binh.

Một tướng lĩnh cải trang thành quân Hán, nhìn màn đêm trước mặt, quay đầu nhìn lại đại quân đang tản ra trong rừng sâu, men theo đường hẹp ngoằn ngoèo tiến vào thành Thượng Đảng.

Vì tốc độ tản đi quá chậm, nên tướng lĩnh kia nhíu mày nhìn đại quân đằng sau, lạnh lùng cáu: “Mẹ nhà nó không nhanh cho ông tí, đừng có lề mề như đàn bà thể”.

Tên gián điệp giả dạng người dân miền núi lo lắng nhìn cánh quân đang tàn đi, nói với người kia: “Tướng quân, không còn sớm nữa, nếu sau khi trời sáng không rút quân về kịp, thì ta với tướng quân sẽ khó mà báo cáo lên được”.

VỊ tướng quân kia lúc này bất an, nghe thấy thế liền quay đầu lại trợn mắt nhìn tên gián điệp, hằm hè: “Vớ vẩn, sáu mươi dặm đường núi, có thể lùi về trước khi trời sáng, Chu Thông ta đã có thể tạ trời tạ đất rồi”.

Lời vừa dứt, thì nghe thấy tiếng vọng chói tai từ trong sơn lâm vọng lại, Chu Thông còn chưa kịp phản ứng, quân Hán đang định rút lui lập tức bị vô số cung tên sắc nhọn bắn xuyên người, thất thanh gào thét. Tiếng chiến mã hí lên kinh sợ và tiếng quân sĩ hét lên thất kinh, làm cho quân Hán vốn đang chuẩn bị rút quân, hoàn toàn nháo loạn. Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, quân Hán trong cơn mưa tên dồn dập còn chưa kịp định thần thì từ bên cánh rừng bên trái đã xuất hiện vô số quân Tần mặc áo giáp màu đen, ai nấy cầm trường kiếm, khi cung tên còn chưa bắn xong, khi quân Hán vô phương triển khai, ào ạt xông vào quân Hán đang nấp tránh mưa tên, nhất thời buông kiếm, quân Hán trong cơn mưa tên miễn cưỡng bỏ chạy, số còn lại đang ẩn nấp sau đá núi còn chưa kịp phán đoán tình hình, thì đã bị quân Tần chém giết, tổn thất gần hết.

Cánh quân Hán này theo Phàn Khoái chinh chiến nhiều năm, đã là cánh quân tinh nhuệ có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, trong lúc tiếng cung nỏ vang lên, một số lão binh đã tiện thế xoay lưng xuống ngựa, ngựa chiến cũng đồng thời nằm xuống đất, tránh được tổn thất của đợt công kích thứ nhất, nhưng do kỵ binh của Mông Điềm đã chuẩn bị bàn đạp mà thời đó còn chưa xuất hiện, khiến cho kỵ binh trong tình trạng chiến đấu vẫn mang được cung tên với uy lực hùng mạnh mà không cần phải có quân mang cung riêng biệt, khiến cho khả năng chiến đấu lên cao mấy phần, dựa vào bàn đạp, buông tay phải vẫn có thể nắm trường kiếm chém giết kẻ địch, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Gần như chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, sau đợt công sát thứ nhất, ba vạn quân Hán tinh nhuệ ban đầu chỉ còn lại chưa đầy hai vạn, còn sau đợt thứ hai thì thê thảm đến mức khiến người ta không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt, ba vạn tinh binh quân Hán dưới sự tấn công ồ ạt của quân Tần đã bị tổn thất hơn nửa.

Chu Thông trong thời khắc nghe thấy tiếng cung nỏ, trong lòng biết rõ không ổn, thuận thế xoay lưng xuống ngựa, chiến mã đồng thời nằm xuống đất, tránh đợt công kích mũi tên mới. Thật may đây đều là những lão binh có kinh nghiệm binh sĩ lão luyện, gần như đồng thời đều phản ứng lại được với tình hình, nhằm lúc chiến mã ngã xuống, lần lượt trốn vào sau gốc cây lớn, tránh sự công kích của màn mưa tên. Thế nhưng đợt tấn công thứ hai của quân Tần quả sức nằm ngoài sức tưởng tượng của quân Hán, không kịp phòng bị đều bị chém toi tả, thất bại thảm hại.

Chu Thông sau khi cơn mưa tên qua đi, đứng dậy nhìn bốn xung quanh mới phát hiện xung quanh mình đầy xác chết, những binh sĩ vừa bị hắn trách mắng cũng đã biến thành cái xác lạnh lẽo.

Lúc này, một con chiến mã màu đen đột nhiên phóng ra từ bên phải cách hắn không xa, theo hướng kẻ địch phóng đi. Hắn mới nhìn thấy một tên phó tướng của mình vừa bò dậy từ đám xác chết, chưa kịp đứng thăng dậy, đã bị kỵ sĩ quân Tần dùng trường kiếm trong tay xiên mất đầu, trong khoảnh khắc chiếc đầu rơi xuống, chân trái kỵ sĩ đột nhiên hất lên, đá cái đầu vừa rơi xuống bay lên, tay trái nắm chặt búi tóc của cái đầu, treo bên hông, tiếp tục nhằm vào một binh sĩ quân Hán khác.

Động tác nhanh nhẹn mà liên hoàn này, làm cho Chu Thông vô cùng kinh sợ, chiến lực quân Tần quả thật ngoài sức tưởng tượng của hắn, lúc này nghĩ tới Hạng Vũ bị Mông Điềm giết đến mức liên tục bại lùi dường như là chuyện khó mà trách được.

Đang lúc hắn vô cùng khiếp sợ với uy lực quân Tần, thì có hàng trăm kỵ binh quân Tần, nhằm Chu Thông hắn mà tấn công đến. Chu Thông lúc này không còn kịp suy nghĩ gì, thuận tay với lấy một thanh trường kiếm còn dính máu tươi rói bên cạnh, vừa lên ngựa vừa gằn giọng hét: “Mẹ mày, leo lên cho ông mày xem, giết cho ông mày”.

Nói xong, điên cuồng xông vào hàng trăm quân Tần...

Trong đêm đen, tiếng thét giết chói tai dần dần tắt hẳn, tiếng quạ rúc trong rừng sâu vang lên, gió lạnh mang đi mùi tanh của máu, lởn vởn trên những xác chết đã dần trở nên cứng đờ. Người binh sĩ trẻ tuổi cách đây ít lâu còn sống động vui tươi, giờ đã vô tri vô giác nằm lại trong núi lạnh.

Bành Việt do lần đầu đơn độc xuất quân dưới trướng Mông Điềm, sau khi.

Nhận được mệnh lệnh liền dẫn theo ba vạn tinh kỵ xuất ngựa thần tốc, vội vã sao cho kịp đến miệng núi trước canh ba, theo lời dặn dò của Mông Điềm cẩn thận mai phục, chờ đợi trong im lặng, nhưng trong lòng không kìm nổi sự nghi ngờ quân Hán lộ ra chân ngựa. Quả nhiên tất cả đều không khác xa mấy so với dự đoán của Mông Điềm. Khoảng canh bốn quả nhiên đã nhìn thấy đối diện son cốc có mai phục, một cánh quân ba vạn kỵ binh lặng lẽ tiến lên Thượng Đảng.

Lúc này cánh quân Hán trong nháy mắt đã bị tiêu diệt tan tành, quả thực có chút không ngờ, cánh quân kỵ sĩ của Mông Điềm lại chiến đấu ngoan cường như thế, ngạc nhiên và không kìm được sự khâm phục đối với tài năng lãnh đại quân đội của Mông Điềm.

Vì lần này Thành Thái không xuất chinh cùng, phi hành quân mà Bành Việt đã ngưỡng mộ từ lâu cũng không được tham gia cuộc chiến diệt hán lần này, khiến cho Bành Việt cũng như một bộ phận tướng sĩ cũng không được tận mắt lĩnh giáo sự kỳ diệu của phi hành quân chỉ có thể tìm hiểu thần dũng của cánh quân đó qua mồm binh sĩ kể lại.

Cuộc chiến diệt hán lần này vì sao Trương Cường không ra lệnh cho Thành Thái cùng xuất chinh, chủ yếu vì thuốc nổ của Hồ Phù sản xuất không kịp, thêm nữa thực lực của quân Tần đã có khả năng thắng xa so với quân Hán, lúc này không nhất thiết phải sử dụng, nguyên nhân khác là do Trương Cường không muốn loại vũ khí tiên tiến này, được tiết lộ quá nhanh trước mắt người Hung Nô.

Chu Thông lúc này vừa chém chết một kỵ sĩ quân Tần đang xông lên nghênh chiến, máu tươi phun ra ướt cả ngực hắn, mặc dù có lớp áo giáp, thế nhưng gió núi thổi qua, cũng có thể cảm thấy sự lạnh lẽo của tê buốt.

Lúc này quân Hán miễn cưỡng tập trung bên cạnh hắn có không đến năm nghìn, số ba nghìn còn lại bị quân Tần phân tán bao vây bốn phía, có thể thấy là đã không còn hy vọng rồi.

Nhìn thấy thế Chu Thông lấy tay vuốt mồ hôi lạnh lẫn máu trên trán, vung thanh trường kiếm trong tay hét: “Các huynh đệ, hãy xông lên, dù có chết cũng phải quyết chiến một phen”.

Nói xong... Gầm lên một tiếng, lại vung thanh trường kiếm nhằm đêm tối xông đến.

Trong lán, Mông Điềm lặng lẽ ngồi trước cái bàn nhỏ, đang tập trung cao độ nhìn vào tấm bản đồ Thượng Đảng được vẽ rất tinh tế, ánh nến trong lán soi vào khuôn mặt ông, khi ẩn khi mò.

Gió lạnh trong đêm lọt qua khe lán thổi vào trong, khiến cho con người cảm giác được hơi lạnh lẽo, một tên lính thân cận lo lắng trong lán quá lạnh, liền lấy một tấm áo da báo khoác lên người Mông Điềm, cẩn trọng nói: “Tướng quân, chắc là canh năm rồi, Bành Việt còn chưa có tin tức gì, chỉ e”“.

Mông Điềm liếc nhìn ánh nến khi ẩn khi hiện, gật đầu: “Trời sáng rồi hãy tắt nến đi”.

Tên lính kia nghe thấy thoáng sững người, nhìn thấy bên ngoài bạt lộ ra ánh sáng mới phát hiện, bên ngoài trời đã sáng, vội bước lên vén bạt, để cho ánh sáng ban mai lọt vào bên trong.

Vừa đi đến cửa, tấm bạt vừa được vén lên thì thân hình to lớn vạm vỡ của Vương Bôn bỗng nhiên xuất hiện, nhìn thấy Mông Điềm vẫn ngồi trên tấm sạp, thần thái ung dung bình thẩn, chắp tay nói: “Tướng quân quả nhiên dự liệu không sai, miệng núi cách ba mươi dặm quả nhiên có quân mai phục của đối phương, chúng ta đột nhiên cho hạ trại tại chỗ, haha, bọn chúng quả nhiên lo lắng, đã lộ tung tích, bị ba vạn tinh binh chúng ta tiêu diệt gọn, ha ha ha ha...”.

Mông Điềm nhìn Vương Bôn đang cười lớn, không kìm được cũng bật cười: “Bành Việt quả nhiên đúng là nhân tài, bệ hạ quả là biết dùng người”.

Bành Việt gật đầu thưa: “Không sai, bệ hạ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng biết thu phục lòng người, lần này bệ hạ không lệnh cho phi hành quân của Thành Thái xuất chiến, nếu không nhất định khiến cho Phàn Khoái sợ đến mức đần người ra, ha ha ha”.

Lời vừa dứt, thì nghe thấy tiếng bẩm của lính thân cận: “Hai vị tướng quân, tướng quân Bành Việt đã thắng lớn trở về, đang ở ngoài lán chò lệnh”.

Mông Điềm nghe thấy thế hai mắt sáng lên, vừa đứng dậy đi ra ngoài lán, vừa chắp tay cười: “Bành tướng quân, khải hoàn quay về, Mông Điềm còn chưa đích thân đi nghênh đón”.

Bành Việt lúc này vừa đến lán, đang đợi ngoài lán, đột nhiên thấy Mông Điềm chắp tay xuất hiện, vô cùng cảm động vội chắp tay thưa: “Chỉ là một trận thắng nhỏ, Bành Việt tự thấy xấu hổ, tuyệt không dám được tướng quân đích thân nghênh đón”.

Mông Điềm đưa mắt nhìn, thì thấy Bành Việt thân mặc áo giáp, khuôn mặt đen bóng bị một vài vết xước trầy máu, áo khoác chiến màu đen mặc dù không nhìn thấy vết máu, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng, có thể thấy đích thân Bành Việt đã tiêu diệt không ít quân địch.

Trong lòng bất giác xuất hiện sự kính trọng, nhìn Bành Việt gật gật đầu, rồi xoay lưng nói với tên lính thân cận bẽn cạnh: “Lệnh cho toàn quân lập tức đứng dậy toàn tốc truy đuổi quân Hán, với tốc độ nhanh nhất đến đất Thượng Đảng, ai trái lệnh giết”.

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.