Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 36: Chương 36: Chỉ hươu bảo ngựa




Ngày hè tháng bảy, thời tiết nóng nực vẫn chưa có dấu hiệu biến mất, mặt trời chói chang nhô lên cao, khắp nơi đều chói lọi, khiến cho người ta không thể tránh khỏi hơi choáng váng. Trong đại điện, Trương Cường khổ sở ngồi trên giường lạnh, trong lòng nhớ xô đa ướp lạnh và điều hòa nhiệt độ vô cùng tận. Cái nóng khiến cho cả người lười biếng chẳng muốn nhúc nhích tí nào nữa. Trương Cường chỉ mặc một bộ y phục tơ tằm mỏng, hai cung nữ ở bên cạnh cầm chiếc quạt tròn đường kính chừng một thước, ra sức phe phẩy. Trên hai cây quạt là hình kim long bay múa, theo động tác lên xuống của quạt, giống như lúc nào cũng có thể bay thẳng lên bầu trời.

Đang lúc buồn bực, chợt nghe thấy ngoài điện truyền tới tiếng bước chân quen thuộc. Tiếng hô của nội thị lanh lảnh truyền vào: “An Quốc hầu, phủ lệnh Triệu Cao kiến giá!”

Trương Cường mới ngồi thẳng dậy, Triệu Cao đã nhanh chóng đi vào điện, kích động nói: “Bệ hạ, lão nô muốn bệ hạ xem một vật rất hiếm có, bệ hạ nhất định sẽ thấy thú vị, để giảm nỗi phiền muộn trong cung.”

Trương Cường nghe thấy thế thì hửng thú gật đầu cười nói: “Là thứ gì vậy, khó có thứ gì mà phủ lệnh chưa từng thấy qua.”

Triệu Cao tiến lên một bước, khom người nói: “Đại Uyên ở Tây Vực đưa tới một con ngựa hiếm, hiện giờ đang đặt ở thượng lâm uyển, lão nô mời bệ hạ tới thưởng thức cùng các quan lại.”

Trương Cường nghe thấy thế thì chấn động mạnh, trong lòng bỗng nhớ tới câu chuyện 'Chỉ hươu bảo ngựa' nổi tiếng trong lịch sử, không khỏi hơi rung động, hồi lâu mới kiệt lực khống chế được tâm tình của mình, âm thầm cảnh giác. Xem ra Triệu Cao đã muốn động thủ rồi, may mà kế sách 'Chỉ hươu bảo ngựa' này mình đã sớm biết, không đến mức bị làm cho trở tay không kịp.

Nghĩ đến đây, giả ý vui vẻ đi tới. Nhìn thấy kiệu của Trương Cường tới, Lý Tư cùng với chúng quan viên phía sau cùng nhanh chóng tới nghênh đón, cùng hô lên: “Bệ hạ!”

Nói xong, liền định tới tấp quỳ xuống hành lễ, Trương Cường vội vàng xua tay nói: “Hôm nay cũng không phải họp triều, các khanh không phải đa lễ, mau mau đứng lên đi!”

Lý Tư đã chờ đợi lâu, mồ hôi chảy đầm đìa. Mặc dù nội thị đã đưa tới nước trà giải nhiệt, nhưng dù sao cũng là một lão nhân trên 70 tuổi, chỉ cảm thấy cả người uể oải như muốn ngất. Phải vất vả lắm mới thấy Trương Cường tới, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi trở lại chiếc giường nhỏ mà nội thị mang tới cho ông, vô lực chắp tay nói với Trương Cường: “Bệ hạ, thân thể cựu thần không khỏe, thực lòng...”

Trương Cường gật đầu nói: “Thừa tướng không cần đa lễ, trẫm không để ý đâu.”

Nói xong, âm thầm cười lạnh, xốc lại tinh thần, làm bộ dáng ngạc nhiên, nhìn xung quanh một hồi, lúc này mới kinh ngạc nói: “Phủ lệnh không phải muốn cho trẫm xem ngựa hiếm ở Tây Vực sao? Sao lại tới lộc uyên xem, chúng ta lẽ ra phải tới chuồng ngựa chứ?”

Triệu Cao mỉm cười, chỉ vào một con hươu sao xa xa trong lộc uyển, gật đầu nói: “Bệ hạ mời xem, đó chính là ngựa hiếm Tây Vực!”

Trương Cường cố nén cười, ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây rõ ràng là một con hươu sao, đâu có phải ngựa hiếm, phủ lệnh hay là bị kẻ khác lừa rồi?”

Triệu Cao thầm cười nhẹ, lạnh lùng liếc nhìn mười mấy quan viên gần đó, khẽ gật đầu nói: “Lão nô rõ ràng thấy đó là con ngựa, không hiểu sao bệ hạ lại thấy là hươu nhỉ?”

Lúc này, Tín Dương hầu liền gật đầu nói: “Quả thật là ngựa hiếm khó gặp! Hoàng thượng có được con ngựa hiếm này đúng là trời giáng điềm lành, vi thần chúc mừng bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”

Vài tên đại thần vây quanh Triệu Cao lập tức phụ họa theo: “Chúc mừng bệ hạ được điềm lành, Đại Tần ta nhất định có thể uy chấn thiên hạ!”

Lúc này, Lý Tư dù thân thể mệt nhọc, cũng cố đứng dậy nhìn con hươu sao, lạnh lùng nói: “Lão phu thấy rõ ràng chỉ là một con hươu sao bình thường, sao lại bảo là ngựa hiếm được, thật là trò đùa cho thiên hạ!”

Triệu Cao cười lạnh, khinh thường gật đầu nói: “Trong hai người chúng ta tất có một kẻ nói dối, không bằng để cho mọi người ở đây cùng nhìn, xem là hươu hay là ngựa?”

Lý Tư nghe thấy thế thì hừ lạnh một tiếng: “Ai nhìn thấy là hươu thì đứng sau lưng lão phu, nếu dám lừa gạt hoàng thượng, sẽ trị tội thật nặng!”

Lão vừa dứt lời, đã thấy một gã trung niên khoảng chừng trên dưới ba mươi, khuôn mặt trắng, có ba sợi râu dài tiến lên nói: “Vi thần Vũ Uy hầu xác định đây chính là một con ngựa!”

An Nhạc hầu Diêm Nhạc cũng hùa theo Triệu Cao tiến lên nói: “Vi thần cũng thấy thật là một con ngựa!”

Lập tức, cùng với Vũ Uy hầu đứng ở phía sau lưng Triệu Cao, đắc ý nhìn Lý Tư đang sắc mặt âm trầm. Lúc này, mười mấy quan viên còn lại do dự một hồi, rồi cũng đi tới chỗ Triệu Cao, ở sau Lý Tư, trừ bỏ gia nhân và mấy tên hầu, cũng chẳng có mấy người lưu lại!

Trương Cường cố nén lửa giận trong lòng, khẽ gật đầu nói: “Trẫm thấy rõ ràng là một con hươu sao, không ngờ các khanh lại đều thấy là con ngựa, thật sự là kinh ngạc, không biết là do mắt trẫm có tật, hay là mắt các khanh có tật? Thôi quên đi, phủ lệnh cùng thừa tướng đều là những đại thần trung thành nhất Đại Tần ta, không thể vì một con súc sinh mà làm tổn thương hòa khí được. Được rồi, được rồi, trẫm còn phải hồi cùng xem ca múa với mỹ nhân, hai vị cứ về đi.”

Lý Tư nghe thấy thế, vừa bực vừa giận trầm giọng nói: “Bệ hạ, đó rõ ràng là một con hươu, Triệu Cao không biết phân biệt phải trái, thật là ti tiện vô liêm sỉ!”

Triệu Cao cười lạnh nói: “Bệ hạ luôn luôn tín nhiệm thừa tướng, lão nô cũng không dám ly gián tình cảm quân thần, chỉ có điều hiện giờ chiến sự tiền phương quan trọng, lão nô cũng không dám dối gạt hoàng thượng!”

Trương Cường nghe thấy thế không khỏi hơi kỳ quái, xem ra Triệu Cao làm vậy tựa hồ là muốn chĩa mọi mũi mâu lên Lý Tư, hay là lão ta còn có độc kế gì khác?

Nghĩ tới đây, trong lòng cả kinh, gần đây mọi kế hoạch đều có trọng điểm là bảo vệ mình, nhưng không ngờ Triệu Cao lại động thủ với Lý Tư trước.

Trong lúc suy nghĩ, đã thấy Lý Tư do phải gắng sức kiềm chế tâm trạng phẫn nộ, thân mình run rẩy, quỳ mạnh xuống đất, đau khổ nói: “Bệ hạ, lòng trung thành của cựu thần có trời đất chứng giám, bệ hạ không thể vì những lời gièm pha mà sai lầm được.”

“Lòng trung thành?” Triệu Cao khinh thường cười lạnh, lấy từ trong lòng ra một miếng vải lụa trắng đầy chữ viết, cung kính đưa lên cho Trương Cường, nói: “Bệ hạ, đây là mật tín viết tay của Lý Tư gửi cho thủ lãnh thổ phỉ Ngô Quảng, chính là ước định cho con trai của Lý Tư là Lý Do làm quận thủ ở Tam Xuyên, khi Trần Thắng làm loạn tới sẽ không tích cực trấn áp, cũng ước định sau khi phản tặc giành được Hí Dương, sẽ hơi tạm dừng. Lý Tư sẽ ở trên triều lôi kéo bè phái, sau đó mượn danh chiêu hàng, bình định thiên hạ, phản quân lúc đó sẽ lập thừa tướng làm hoàng đế!”

Nói xong, không để cho Lý Tư kịp mở miệng, liền khóc rống lên nói: “Hoàng thượng, Lý Tư không ngờ lại không để ý tới ơn tri ngộ của tiên hoàng, dám rắp tâm cướp giang sơn Đại Tần ta. Hoàng thượng, lão nô hôm nay dù chết cũng phải can gián, làm cho rõ bộ mặt thật của Lý Tư.”

Lý Tư lúc này bất ngờ không kịp phòng bị, hoàn toàn không dự đoán được Triệu Cao sẽ phát động với mình, không khỏi vừa vội vừa giận, cả người run lên nói: “Bệ hạ, vi thần luôn một lòng trung, dốc hết tâm huyết cho Đại Tần, tâm huyết cả đời như vậy, sao có thể cấu kết với phản quân? Bệ hạ tuyệt đối phải điều tra rõ a!”

Không để cho Trương Cường mở miệng, Triệu Cao đã cười lạnh nói: “Lão phu cũng chẳng muốn so đo với ngươi, bức thư này đã bị bản hầu chặn được, mà Lý An ở Hàm Cốc quan xa xôi cũng đã sớm biết, tính toán của ngươi chỉ sợ là thất bại rồi!”

Nói xong, ngang nhiên đứng dậy, cúi người hành lễ với Trương Cường, nói: “Bệ hạ, Lý Tư tuy rằng trước kia đúng là trung thành với Đại Tần ta, nhưng như thế không có nghĩa là ông ta sẽ trung thành mãi mãi, càng không biết được có trung thành với bệ hạ hay không. Những gì người này làm, đều chỉ vì tư lợi bản thân mà thôi! Ngày đó tiên hoàng nghe nói công tử Hàn Phi nước Hàn là nhân tài hiếm có, sai người mời Hàn công tử tới Hàm Dương, lại bị thừa tướng gièm pha hãm hại, hạ nhập tử lao. Đáng tiếc khi bản hầu biết được tin bẩm báo lên Thủy Hoàng thì Hàn công tử đã sớm bệnh chết trong tù. Thủy Hoàng vì nghĩ Hàn công tử cũng đã chết, Lý Tư lại có năng lực nên mới miễn đi tội này, không truy cứu nữa.”

Nói tới đây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Cường, ngạo nghễ nói: “Lý Tư loại người không để ý tới tình cảm đồng môn, vì lợi ích của riêng mình mà hãm hại người khác thật là khiến người ta cười chê. Loại tiểu nhân chỉ biết nghĩ cho bản thân này sao lại không có khả năng bán đứng quốc gia chứ? Triệu Cao ta tuy xuất thân hèn mọn nhưng cũng biết trung nghĩa! Uổng cho Lý Tư thân là thừa tướng. Xin bệ hạ hãy tru di tội thần phản bội này.”

Trương Cường thật không ngờ Triệu Cao lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói ra chuyện ít người biết nhất của Lý Tư ra. Tuy rằng nói Lý Tư phản quốc không khỏi khiến người ta khó tin, chỉ có điều sau khi người ta nghe nói Hàn Phi chết là do Lý Tư hãm hại, thì tia cảm thông với ông ta cũng không còn sót lại chút nào!

Lúc này, nhìn thấy vẻ trầm mặc của Trương Cường, những quan viên đứng bên cạnh Lý Tư đều trầm mặc, mà những quần thần đứng đằng sau Triệu Cao đều cười lạnh trách cứ Lý Tư bất trung bất nghĩa. Chuyện Lý Tư hại chết Hàn Phi là có thật, cho dù có muốn cãi lại, cũng không thế lảng tránh sự thực này, nhất thời á khẩu không nói nên lời, tuyệt vọng ngã xuống đất.

Tín Dương hầu vẻ mặt nghiêm túc đi tới, cung kính nói với Trương Cường: “Bệ hạ, tội phản quốc như vậy thật sự không nhỏ, vi thần cảm thấy rằng phải để phủ lệnh tự thân xử án, mới có thể tìm ra được chân tướng.”

Trương Cường thoáng nhìn Lý Tư đang co quắp trên mặt đất, cũng cảm thấy rất chán ghét. Đương nhiên, hắn cũng biết rõ kết cục bi thảm của Lý Tư, cho nên lúc này cũng muốn vãn hồi cho ông ta một cái mạng, nhưng lại chẳng tìm ra được lí do nào thích hợp. Tội phản quốc, cùng với mưu đồ soán vị, đều là những tử tội không thể đặc xá. Là hoàng đế như hắn nhiều nhất chỉ có thể ban cho ông ta một cái chết có thể diện, huống chi, trước mắt, bàn cờ còn chưa tới phiên mình đánh. Cho dù là phái người khác xử án thì cũng không thoát khỏi mưu kế của Triệu Cao.

Nghĩ đến đây, không khỏi chán ghét gật đầu nói: “Vụ án này liền giao cho phủ lệnh tự mình tra rõ đi, trẫm nghe kết quả là được rồi!”

Lý Tư nghe thấy vậy, giãy dụa hét lớn: “Bệ hạ, Lý Tư tuy rằng bất nghĩa, nhưng tuyệt đối không bất trung! Bệ hạ!”

Tiếng hô thảm thiết của ông còn chưa dứt, Triệu Cao đã lạnh lùng quát với cấm vệ: “Áp vào tử lao cho ta, bản hầu sẽ thẩm vấn tỉ mỉ!”

-----o0o-----

Quyển I: Loạn Thế Phong Vân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.