Lúc này Cung Hàm Dương thật ra được coi là cung điện bán lâm viên, và càng giống với Tử cấm thành đời sau. Phía trước cung điện chính của triều tương đối trang nghiêm túc mục, hậu viên của cung điện lại khéo léo tinh xảo hơn, khiến cho cung điện dường như là xen kẽ ở giữa ngự uyển, để cho quân vương có thể nghỉ ngơi ngắm cảnh bất cứ lúc nào.
Trương Cường xuống kiệu, nắm bàn tay ngọc ấm áp của Triệu Yên, chậm rãi đi theo hướng từ trong ngự uyển đi ra. Nhìn cung điện tiêu điều vào đông, lúc này mới nghĩ đến mình đã đến thời đại này một năm rồi, một năm này đủ loại chuyện kinh tâm động phách khiến người không khỏi quên hết khái niệm thời gian. Nhìn lại, mới phát hiện ra tất cả trước mắt đã sớm hoàn toàn thay đổi so với lịch sử đã biết kia!
“Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ chính mình có thể thay đổi lịch sử đã biết kia, tạo nên một lịch sử mới?”
Trương Cường vừa âm thầm kinh ngạc, vừa đau khổ suy tư: chẳng lẽ cái đó gọi là “không gian song song” ? Nếu thật sự là như vậy, mình sẽ không do dự để thi triển quyền cước, để làm một đế vương oanh oanh liệt liệt!
Nhìn vẻ mặt Trương Cường lúc sáng lúc tối, Triệu Yên âm thầm kinh hãi, cũng không dám chặn đứt suy nghĩ của Trương Cường, chỉ cẩn thận nắm lấy bàn tay to của hắn chậm rãi tản bộ giữa lùm cây.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy đôi mày Trương Cường giãn ra, tựa hồ như đã nghĩ thông suốt cái gì đó, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả: “Ha ha... Ha ha... Rất tốt, hết thảy đều có thể thay đổi, vận mệnh của chính mình phải chính mình nắm giữ mới đúng! Ha ha... Ha ha...”
Tiếng cười làm cho đàn chim sẻ ở trên cây thấp cạnh đó cả kinh bay lên bốn phía, bay quanh đỉnh đầu hai người thật lâu không dám hạ xuống. Triệu Yên kinh hãi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mừng như điên của Trương Cường, nắm bàn tay to ấm áp kia, chỉ cảm thấy thiên tử trẻ tuổi trước mắt dường như thêm một sự tự tin lớn mạnh chưa bao giờ từng có, loại tự tin này khiến cho khí thế khiếp người vốn dĩ trên người hắn lại càng lớn mạnh hơn, dường như làm cho người ta không dám ngước nhìn!
Miễn cưỡng kìm chế tinh thần kích động của mình, phân công cho Hàn Hoán vẫn theo xa xa phía sau nói: “Hàn Hoán, ngươi có nhớ rõ ngày hôm trước Triệu Cao tiến cử tên phương sĩ kia với trẫm ?”
Hàn Hoán nghe vậy cẩn thận nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Nô tài nhớ rõ người nọ tên gọi Hồ Phù , bệ hạ nếu muốn triệu kiến hắn, nô tài lập tức phái người đi tìm.”
Trương Cường nghe vậy gật đầu nói: “Ngươi mau chóng tìm được hắn cho trẫm, trẫm muốn nhanh thấy hắn!”
Hàn Hoán kinh dị liếc mắt nhìn Trương Cường một cái, lúc này mới cẩn thận nói: “Nô tài lập tức đi tìm, bệ hạ yên tâm.”
Trương Cường nghe vậy lúc này mới chậm rãi gật gật đầu, xoay người bước đi đến tẩm điện. Triệu Yên không khỏi giật mình nói: “Bệ hạ muốn làm hỏa dược sao, việc này không cần sốt ruột như thế, đã là thuốc phải từ từ tìm phương, bệ hạ nên kìm nén sự sốt ruột, kẻo lại hại đến thân.”
Trương Cường nghe vậy lúc này mới tỉnh lại, có một số việc thật là không được vội vã, ví như cho dù tìm được hỏa dược rồi, chính thức vận dụng được trong chiến tranh cũng là một chuyện khó khăn vô cùng, đúng thật là không được gấp a.
-------------------------
Tuyết vụn tinh mịn, từ trên bầu trời dầy đặc rơi xuống dưới, chưa rơi xuống đất liền hòa thành giọt nước không đầu không đuôi dừng ở trên ngọn cây, trên núi đá, và trên người mỗi một binh sĩ, quần áo của chiến sĩ trong trời đông giá rét này đã bị trận mưa tuyết này làm cho ướt đẫm, cái rét lạnh vào đông càng khiến người cảm thấy hơi lạnh thấu xương.
Lần này Mông Điềm tự mình dẫn hai mươi vạn quân Tần qua sông Gia Lăng xuôi dòng xuống, lao thẳng tới Thành Đô do Doanh Tử Anh tạm thời chiếm cứ. Bởi vì uy danh của Mông Điềm kinh sợ thiên hạ, những nơi đại quân đi qua không gặp phải một sự kháng cự nào, cho nên chỉ cần một tháng đã tới được Lãng Trung vốn che chắn cho Thành Đô.
Lãng Trung nằm ở đông bắc Ba Thục, là vùng trung du, đông gối núi Ba, tây dựa Kiếm Môn, diện tích lãnh thổ bao la. Với địa hình đồi núi nhấp nhô là chính, cố thành Lãng Trung tọa lạc tại bờ tây Lãng Thủy, là thủ đô nước Ba. Núi vây tứ phía, nước vòng tam phương, hình thành lá chắn thiên nhiên, ngàn năm tới nay, vẫn là chỗ xung yếu của Ba Thục, trọng trấn quân sự.
Tần Huệ Vương năm thứ mười ba, Tần diệt Ba Thục, Tần Huệ Vương thiết lập huyện Lãng Trung, cho tới lúc này đã có hơn một trăm năm lịch sử. Rồi các vương triều đời sau đều ở đây thiết lập quận, châu, phủ, đạo. Danh tướng Thục Hán Trương Phi đã từng trấn thủ Lãng Trung đến hơn bảy năm.
Khi Mông Điềm mang theo mười vạn quân Tần tiền trạm đến Lãng Trung, Thông Vũ hầu Vương Bôn của đất Thục đã tự mình tới Lãng Trung , nghênh mặt đón đánh mười vạn đại quân Mông Điềm.
Đứng trên tường thành xây cao cao của đất đỏ Lãng Trung, Vương Bôn dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy trời núi mênh mông, trời đất bị một đám sương bao phủ mờ mờ, làm cho người ta một cảm giác nặng nề tạt vào mặt. Tì tướng Vương Mông cẩn thận nói: “Tướng quân, mười vạn đại quân Mông Điềm hiện tại đã muốn đến đất Thương Thủ, chúng ta nên thừa dịp này bố trí mai phục trong sơn cốc ở đất Thương Thủ thông đến Lãng Trung, có thể cắt đầu quân địch khiến chúng trở tay không kịp!”
Vương Bôn lạnh lùng ngóng nhìn núi non xa xa, thản nhiên nói: “Trước mắt đang là mùa đông, núi rừng rậm rạp, gió bắc đang mạnh, đúng là thời cơ hỏa công tốt, nếu chúng ta bị đối phương dùng hỏa công tấn công sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Tì tướng kia nghe vậy gật đầu nói: “Sao Tướng quân không dùng hỏa công? Khi Mông Điềm đi qua sơn cốc , châm cỏ cây trong núi, hắn nhất định sẽ chịu tổn thất!”
Vương Bôn lạnh lùng cười, liếc nhìn đại kỳ tung bay phần phật trong gió, chậm rãi gật đầu nói: “Ta đã muốn phái Tề Uy dẫn dắt binh mã đi trước đến đất Thương Thủ, nếu là Lãng Trung thất thủ, Thành Đô sẽ gặp nguy trong một sớm một chiều, cho nên nhất thiết không được sơ ý!”
Khi nói chuyện, một gã tân binh vội vàng chạy lên đầu thành lớn tiếng nói: “Tướng quân, tì tướng Tề Uy dẫn một vạn binh mã đi trước đến mai phục ở Già Vân cốc, không ngờ bị năm vạn tinh binh Mông Điềm vây quanh, hiện đang phái người tiến đến hỏa tốc cầu viện!”
“Đáng chết!” Vương Bôn giận tím mặt, không ngờ Tề Uy không để ý đến lời dặn dò của mình, tùy tiện đi mai phục, Mồng Điềm đầy kinh nghiệm sa trường, trò xiếc này nhìn qua là biết ngay, không thể kìm chế được lửa giận trong lòng! Dưới trướng mình hiện tại chỉ có không đến ba vạn binh mã, đất Thương Thủ một khi thất thủ, Lãng Trung liền không có tấm chắn, khi đại quân Mông Điềm tiến gần thành, mình chỉ có thể lui giữ Thành Đô!
Nghĩ đến đây, không khỏi phẫn nộ quát: “Toàn quân lui giữ, không có mệnh lệnh bản tướng quân, không được xuất chiến!”
Giữa gió lạnh như băng, Mông Điềm cưỡi ở trên một chiến mã màu đen dõi mắt trông về phía chiến trường, bên người hắn là Bành Việt mình mặc áo giáp. Bởi vì khu vực đất Thục hẻo lánh, đất cằn sỏi đá, thành trì rất thưa thớt, có thể gọi là thành bất quá chỉ có Thành Đô, huyện Bì mà thôi, nếu hôm nay có thể đánh hạ đất Thương Thủ, tiến tới đoạt được Lãng Trung, chính mình là có thể dọc theo sông mà lao thẳng tới Thành Đô.
Nghĩ đến đây, bèn đưa mắt nhìn quân Thục đang liều mạng chém giết, bởi vì đám quân Thục này trang bị đơn sơ, sĩ khí tuy rằng tăng vọt, cũng dũng mãnh tấn công đối thủ, nhưng không đến nửa canh giờ, một vạn quân Thục liền bắt đầu tháo chạy về hướng Thương Thủ, Mông Điềm lạnh lùng nhìn chăm chú động tĩnh trên chiến trường, nghiêm ngặt theo dõi hướng đi của quân Thục.
Lúc này, Tề Uy được Doanh Tử Anh phong làm Trung Lang tướng đang được sự bảo vệ của ba trăm tân binh gian nan mở một đường máu, đang xông ra khỏi vòng vây, hắn lần này đã không tuân thủ mệnh lệnh Vương Bôn, giữ nghiêm Thương Thủ, mà lại muốn mai phục tại Già Vân Cốc cách đất Thương Thủ sáu mươi dặm, định dựa vào nhược điểm đối phương không quen địa hình, giành trước bảo vệ chỗ xung yếu của sơn cốc, nhưng không ngờ quân đội Mông Điềm lại biết tin tức tình báo của mình, chạy tới Già Vân cốc trước, chuẩn bị sẵn vòng vây. Khi Tề Uy phát giác không ổn, thì một vạn đại quân đã rơi vào vòng vây của quân Tần. Lúc này không nghĩ đến hối hận ảo não nữa, mà chỉ có thể toàn lực chỉ huy tàn quân còn lại kiệt lực phá vây.
Tề Uy cười gượng một tiếng, dứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, thúc vào bụng ngựa, khẽ quát một tiếng, giơ trường kiếm lên chém bay một gã quân Tần xông lên, tia máu tươi nóng hổi bắn trên mặt lạnh như băng, khiến cho cả người hắn chấn động. Lúc này, chỉ nghe thiên tướng của mình hét lớn một tiếng: “Tướng quân cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy một đạo kình phong lao thẳng tới gáy, trong lòng kinh hãi, vung đùi phải, đem chiến mã ở hông dưới chếch nửa bước, đồng thời cúi mạnh người, đánh trả lại một kiếm, chỉ nghe “choang!” một tiếng giòn vang, một mũi tên lớn khiến cho trường kiếm suýt rời khỏi tay, gan bàn tay cũng bị tê dại, cánh tay đã không còn một chút cảm giác.
-----o0o-----
Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu