Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 142: Chương 142: Cửu Nguyên lâm nguy - Quyển 5. Kim Qua Thiết Mã.




Đã vào tháng ba mùa xuân, thành trì Cửu Nguyên thuộc quận Cửu Nguyên vẫn gió rét căm căm, đứng trên tường thành sừng sững, nhìn xa xăm ra phía chân trời là một màu đen kịt doanh trại quân Hung Nô, gió mạnh quất từng cơn mang theo hơi thở chết chóc.

Cửu Nguyên quận thủ Triệu Tín mặc chiến bào xanh lục, bên cạnh y là đô úy Hàn Thành, Hàn Thành vào khoảng ba mươi lăm sáu tuổi, thân mang giáp nhẹ, nước da ngâm đen, ánh mắt hừng hực khí thế.

Triệu Tín nghiêm mặt nhìn xuống quân Hung Nô dưới tường thành, thở dài một tiếng, quay đầu lại nhíu mày nói: “Hàn tướng quân, nay Cửu Quận bị bao vây, tuy đại quân của Hàm Dương trong vòng ba ngày có thể đến cứu viện nhưng chúng ta có chống đỡ được ba ngày hay không còn chưa biết, nếu thành trì bị công phá, kỵ binh Hung Nô chỉ mất ba ngày là có thể áp sát Hàm Dương, tội bại trận của chúng ta e khó tránh tội chết”.

Hàn Thành mỉm cười chua chát nói: “Lương thảo không tiếp tế kịp, quân Cửu Nguyên không quá mười vạn, trọng binh Đại Tần vẫn đang trên đường bắc tiến, ngoài hai mươi vạn quân ở phương nam, ba mươi vạn đại quân ở Hàm Cốc quan cũng không cách gì triệu tập trong lúc vội vã, dù trong ba ngày đến được đây, về quân số vẫn thua kém sáu mươi vạn đại quân của Hung Nô. Lần này chúng ta... Ài!”.

“Hung Nô xưa nay không công thành trực diện, lần này thay đổi chiến thuật chắc là âm mưu của Mặc Đốn, muốn nhân lúc Mông tướng quân trấn thủ Thái Nguyên, Đại Tần chinh chiến quanh năm thiếu hụt lương thảo nên phát động tấn công Cửu Nguyên hòng chiếm thành đoạt đất, Hàn Thành là vố tướng tất nhiên thề cùng sống chết với thành trì, đại nhân là quận thủ, nên nghĩ cách đột phá vòng vây quay về bầm báo với hoàng thượng”.

Triệu Tín nhìn lên ngọn cờ quất phần phật dưới cơn gió mạnh, nghiêm giọng nói: “Triệu Tín tuy là quận thủ nhưng xuất thân từ trung lang tướng, trong lúc nguy nan sao lại bỏ thành mà đi chứ? Huynh đệ ta cùng trấn thủ thành trì, dù có chết cũng phải gây cho Mặc Đốn tổn thất nặng”.

Hàn Thành không ngờ trong tình hình này mà Triệu Tín lại bằng lòng cùng mình tử thủ thành trì, trong lòng cảm động, nắm chặt lấy tay Triệu Tín xúc động thốt lên: “Tốt lắm! Nếu đại nhân đã quyết tâm như thế, Hàn Thành thề chết kề vai sát cánh tác chiến cùng đại nhân”.

Dứt lời, quay đầu truyền lệnh cho thân binh đứng sau lưng: “Hung Nô mạnh về kỵ binh, chỉ cần chúng ta thủ thành không ra ứng chiến, kiên trì ba ngày viện binh sẽ đến. Mệnh lệnh toàn bộ binh lính trong thành liều chết giữ thành ba ngày!”.

Trong doanh trại Hung Nô, một căn lều lớn rộng hơn hai trăm m2, một gã đàn ông trẻ tuổi nước da ngâm đen quấn da cọp làm áo bào, đeo lủng lẳng chiếc vòng kết bằng ngà voi và đá quỷ, tai trái xỏ chiếc khoen lớn bằng đồng ngồi chễnh chệ ngay chính giữa, người này chính là thủ lình kiệt xuất nhất của Hung Nô, Thiền Vu Mặc Đốn, sau khi trừ khử Thiền Vu cũ, được các bộ tộc Hung Nô ủng hộ lên ngôi, Mặc Đốn không còn bằng lòng với thảo nguyên phương bắc, vùng đất trù phú và mỹ nữ phương nam đang thu hút mãnh liệt dã tâm hừng hực của Mặc Đốn.

Nhìn trừng trừng vào bảy tên đại hán trong lều, Mặc Đốn lấy ra một thanh đao nhỏ nạm hồng bảo thạch đặt lên bàn, cười ma mãnh nói: “Ai dâng thủ cấp của Cửu Nguyên thủ tướng cho bản tọa, ta sẽ ban cho thanh đao này, ngoài ra còn ban thưởng ba ngàn con dê, tài vật và mỹ nữ trong thành Cửu Nguyên cũng thuộc về người đó, ai đoạt được phần thưởng phải xem bản lĩnh của các vị rồi!”.

7 tên đại hán đồng loạt cất tiếng: “Thiền Vu yên tâm! Chúng thuộc hạ nhất định công phá Cửu Nguyên trong ba ngày”.

Mặc Đốn quét mắt một lượt các tướng lĩnh, quay đầu về phía một đại hán khoảng ba mươi tuổi hét hỏi: “Qua Sĩ Tà, thành Cửu Nguyên có tường thành kiên cố, dễ thủ khó công, đối phương tuy chỉ có mười vạn quân nhưng nếu muốn kiên trì giữ thành trong ba ngày không phải chuyện khó, rốt cuộc ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng có thể trong vòng ba ngày công phá Cửu Nguyên?”.

Qua Sĩ Tà rùng mình một cái, miễn cưỡng đáp lời: “Thiền Vu yên tâm! Thuộc hạ đã phái người trà trộn vào thành từ nửa tháng trước mua đại viện, đào địa đạo trong đại viện, địa đạo đã hoàn thành vào hôm qua, giờ chỉ chò Thiền Vu hạ lệnh tấn công”.

Mặc Đốn gật đầu nói: “Lần này chúng ta trên danh nghĩa hiệu xưng sáu mươi vạn đại quân, thật chất chỉ có ba mươi mấy vạn nên phải tốc chiến tốc thắng, trước khi Mông Điềm đến đây, nếu có thể tiến thẳng về phía Hàm Dương xem như quân ta toàn thắng rồi”.

Lạnh lùng trừng mắt, Mặc Đốn hạ lệnh: “Canh ba đêm nay, Tả Hộ đại tướng quân thống lĩnh mười vạn binh mã tấn công mấy thành trì khác của Cửu Nguyên, Qua Sĩ Tà dẫn ba vạn tử sĩ thông qua mật đạo lẻn vào thành Cửu Nguyên, bản tọa đích thân dẫn đại quân tấn công trực diện thu hút chủ lực đối phương, phải đoạt thành ngay trong đêm, sáng mai tiến quân về Thượng Quận!”.

Qua Sĩ Tà chắp tay hô lớn: “Thuộc hạ tuân lệnh!”.

Mặc Đốn chỉ tay vào thanh đao quý, cười ha hà nói: “Thanh đao này ta tạm giữ hộ ngươi, đợi ngươi đến lĩnh thường!”.

Qua Sĩ Tà kích động liếc nhanh thanh đao, quay lưng bước nhanh ra ngoài chuẩn bị binh mã.

Canh 3, gió quất từng cơn dữ dội, đuốc lửa lập lòe chiếu sáng trên tường thành, Hàn Thành đứng trên cao nhìn xuống, chỉ thấy từng đội quân Hung Nô đang từ từ áp sát.

Trang lang tướng Hứa Hoa bên cạnh nghi hoặc cất tiếng: “Tướng quân, đêm nay Hung Nô nhất định sẽ toàn lực tấn công, chỉ là giờ đã không còn sớm, tại sao chúng vẫn chưa có động tĩnh gì?”.

Nhìn vào đống đá tảng, lôi mộc đã chuẩn bị sẵn chất trên tường thành, Hàn Thảnh ban lệnh xuống: “Các cung thủ tập trung cành giới, đêm nay Hung Nô nhất định tẩn công, đây là cơ hội tốt để giết địch lập công”.

Vừa nói đến đây, đột nhiên sau lưng có tiếng vó ngựa hối hả vang đến, quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Tín đang phi ngựa về phía này, nhảy phốc xuống ngựa chạy nhanh lên tường thành.

Hàn Thành vội bước tới nôn nóng hỏi: “Triệu đại nhân có chuyện gấp gì vậy?”.

Triệu TÚI lấm tấm mồ hôi, hốt hoảng thông báo: “Các thành trì Thổ thành, Lịch huyện, Dương Nguyên của quận Cửu Nguyên đều bị quân Hung Nô bao vây, nay ba thành trì đều đã mất, một vạn tàn binh cùng bốn vạn thứ dân đang lui về phía thành Cửu Nguyên, lúc này đang ở Đông môn, chúng ta có nên mở thành tiếp ứng?”.

Hàn Thành nghe tin dữ giật mình một cái, quay đầu nhìn xuống đại quân đen kịt bên dưới, ngẫm nghĩ giây lát, nghiến răng nói: “Đại nhân, mạc tướng cảm thấy tuyệt đối không được mở cổng thảnh”.

Triệu Tín thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói: “Hàn tướng quân hãy suy xét kỹ, bên ngoài còn có bốn vạn thứ dân vô tội, trong đó đa số là người già phụ nữ trẻ em, nếu không cho họ vào thành thì chẳng khác nào đẩy họ vào con đường chết”.

Hàn Thành vẫn giữ sắc mặt lạnh băng, kiên quyết gật đầu nói: “Bản tướng quân là đô úy Cửu Nguyên, nay ban hành thiết quân lệnh, nếu không có lệnh bản tướng, bất kỳ ai cũng không được mở cống thành, kẻ nào trái lệnh, chém!”.

Dứt lời, vừa định đến Đông môn xem thử tình hình, chợt nghe dưới thành vang lên tiếng trống trận, vô số bộ binh Hung Nô ùa tới tấn công, Hàn Thành không kịp giải thích nhiều, vội chắp tay nói: “Đại nhân, đêm nay có giữ được Cửu Nguyên hay không còn khó biết trước, không phải Hàn Thành máu lạnh, chỉ là vì nghĩ cho đại cuộc đành nhẫn tâm một lần, nếu ông trời muốn báo ứng thì cứ tìm một mình Hàn Thành này vậy”.

Nói xong câu cuối cùng, Hàn Thành quay lại chỉ huy đội cung nỏ bắn thẳng vào quân Hung Nô đang tiến tới, sức sát thương của nỏ Tần cực mạnh, bộ binh Hung Nô sau ba lần tấn công vẫn không thể áp sát, bên dưới chất đầy xác chết của binh sĩ Hung Nô.

Triệu TÚI thấy Hàn Thành kiên quyết như thế, thở dài một tiếng, thúc ngựa phóng về hướng Đông môn.

Đợt tấn công đầu tiên của Hung Nô kết thúc, Hàn Thành quệt mồ hôi trán, dõng dạc truyền lệnh xuống: “Chuẩn bị sẵn đá tảng lôi mộc, kêu người đi nấu dầu sôi, chuẩn bị đối phó đợt công thành tiếp theo!”.

Hàn Thành vừa nói dứt câu, chợt nghe phía Đông môn rộ lên tiếng ồn ào, ngọn lửa đỏ rực cháy to rọi sáng cả bầu trời, Hàn Thành thót tim một cái, biết có chuyện không hay, vừa định đến Đông môn xem thử, chỉ thấy một con ngựa phi nhanh về phía này, binh sĩ trên lưng ngựa không kịp nhảy xuống đã lớn tiếng hét lên: “Hàn tướng quân, không hay rồi, một đội quân Hung Nô đột nhiên xông ra từ nhà dân trong thành, Triệu đại nhân đang dẫn quân chiến đấu, xin tướng quân tức tốc phái quân chi viện!”.

Hàn Thành loạng choạng muốn ngã, may vịn được vách tường bên cạnh, hồi lâu mới bình tĩnh lại, vội xông xuống tường thành leo lên chiến mã, thúc ngựa phóng nhanh về phía Đông môn.

Lúc này, ngọn lửa ở Đông môn được tiếp sức bởi gió mạnh cháy càng lúc càng to, ngoài thành tiếng trống trận dùng dùng lại nổi lên, đại quân Hung Nô sau khi chỉnh đốn lại đội hình bắt đầu phát động đợt công thành thứ hai...

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.