Trong thành Thiện Vô huyện Nhạn Môn Lưu Bang đang dựa người trên giường, một bên có hai nô tì đang dùng lực quạt, mùi gỗ đàn hương vương vít nhẹ nhàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của hai nô tì thấm đẫm mồ hôi, bọn họ khẽ thở nhẹ nhàng, khiến cho khuôn ngực nhấp nhô càng nhìn lại càng thấy một sự mờ ám khó nói.
Lúc này một đợt gió thơm thổi qua, một bóng dáng thướt tha lướt qua ngoài cửa, Lưu Bang đang định gọi thì nghe thấy tiếng cười vọng lại, đưa mắt ra nhìn thì lấy là tiểu thiếp Thích phu nhân mà mình sủng ái, đã định hôn ước. Lưu Bang lần đầu nhìn thấy Thích Cơ, bèn bị sự đoan trang nho nhã xinh đẹp của nàng ta làm rang động, lại thêm tài ca hát, như tiên tử đã nhận được sự sủng ái của Lưu Bang. Lúc này chưa được truyền đã xông vào, Lưu Bang cũng không đành trách mắng.
Nhìn thấy Thích Cơ vẫn đứng trước mặt mình, Lưu Bang nói: “ờ đây vẫn là chính phòng, đợi tí nữa Trương Nhĩ và chư vị tướng quân đến đây thảo luận đại sự quân trung, sao nàng lại đến đây?”.
Thục Cơ đỏ hoe mắt, nhìn Lưu Bang đầy ấm ức, nói: “Chủ công ngày đêm lao tâm khổ tứ, Thích Cơ đã một tháng liền chưa gặp chủ công rồi, thiếp...”.
Lưu Bang không nỡ trách nàng, bèn lắc đầu: “Nàng hãy lui đi, ở đây cần tiếp đón ngoại khách, nàng quà thực không nên...”.
Nói đến đây nhìn thấy điệu bộ Thích Cơ lệ dâng tràn mi, trong lòng chùng xuống bèn nói: “Nàng muốn nói gì, cứ nói đi, nói xong lập tức về phòng, nếu không phu nhân trách tội, ta cũng không giúp được đâu”.
Thích Cơ nghe xong mặt khẽ đỏ lên, nhìn chằm chằm Lưu Bang nói: “Chủ công, thiếp... Thiếp có thai rồi”.
Lưu Bang tuổi đã ngũ tuần, hiện có Lỗ Nguyên và Lưu Doanh một nam một nữ, nghe thấy Thích Ý đang mang thai, vô cùng vui mừng, thất thanh nói: “Tốt, đại quân đang chuẩn bị khai chiến, nghe được tin tốt lành này quà thực là trời chúc phúc cho ta rồi”.
Lời vừa dứt thì nghe thấy gia nô bên ngoài bẩm: “Chủ công, Trương Nhĩ đang đợi bên ngoài xin cầu kiến”.
Lưu Bang gật đầu, ra hiệu cho Thích Cơ rút vào hậu phòng rồi mới nói: “Mời tiên sinh vào”.
Vừa dứt lời thì thấy Trương Nhĩ người đầy mồ hôi bước vội vào nhìn thấy Lưu Bang vội bẩm: “Chủ công, đại sự không tốt, Tần Vương ở Định Dương gặp Hung Nô mai phục...”.
Nhìn thấy bộ dạng lo sợ của Trương Nhĩ, Lưu Bang lắc đầu nói: “Tiên sinh đừng hoang mang, Hung Nô mai phục chính là kế sách của chính tiên sinh, có gì ngạc nhiên đâu, hãy ngồi xuống nói chuyện đi”.
Trương Nhĩ lo lắng nuốt nước bọt, nhìn Lưu Bang, khó khăn nói: “Tai mắt đích thân tại hạ bố trí sau đại quân cho biết sau khi đẩy lui được mai phục Hung Nô, không thấy đại quân tiến lên huyện Cửu Nguyên”.
Lưu Bang nghe thấy thế ngạc nhiên nhìn Trương Nhĩ, suy nghĩ một lát mới nói: “Ý tiên sinh là Tần Vương không hề tiến quân lên Cửu Nguyên như lời hắn ta nói? Vậy Tần vương và ba mươi vạn đại quân có thể ở đâu, tiên sinh nói đi”.
Trương Nhĩ lau vội mồ hôi trên trán khó nhọc nói: “Tai mắt tại hạ rải ngoài thành cho biết, bên ngoài thành chưa đến trăm dặm có chim muông dã thú sợ hãi bỏ trốn, cho nên theo tại hạ thì đại quân của Tần vương có thể đang mai phục bên lưng chúng ta, chỉ đợi thời cơ đến...”.
Lưu Bang bật dậy, đến trước mặt Trương Nhĩ gằn giọng nói: “Lập tức triệu gọi Hàn Tín đến đây gặp ta”.
Nói xong vừa đi đi lại lại trong phòng, vừa cắn răng nói: “Ta vốn không tin, Tần vương dùng lý do gì để khiêu chiến, hắn là Nhị thế hoàng đế, vô cớ giết hại đại thần như thế xem hắn ăn nói thế nào với thiên hạ”.
Trương Nhĩ lắc đầu nói: “Mặc dù nói thế, nhưng chúng ta không thể không phòng, đợi sau khi Hàn tướng quân đến đây chúng ta sẽ thào luận kỹ chi tiết”.
Lưu Bang lúc này đã khôi phục lại được bình tĩnh cười: “MK! Lão tử đang bực vì không có cớ gì phản Tần, nay Tần vương đã cho ta một cơ hội tuyệt hảo rồi ha ha ha...”.
Hắn vừa nói xong thì nghe người nhà báo: “Chủ công, Hàn tướng quân đến”.
Lưu Bang nhìn ra thì thấy Hàn Tín sắc mặt nghiêm trọng đang bước vào, nhìn thấy Lưu Bang vội chắp tay thưa: “Chủ công không cần lo lắng, mặc dù hiện này chúng ta bị động, nhưng cũng coi như đã phát hiện trước được ý đồ của Tần vương, cũng không đến mức bị đánh không kịp trở tay”.
Lưu Bang nghe thế suy nghĩ hồi lâu mới vuốt râu than: “Không biết tướng quân có kế gì hay không? Chúng ta nên ứng phó thế nào đây?”.
Hàn Tín nghe xong nhìn hai người trong phòng nghiêm nghị nói: “20 vạn đại quân của chúng ta đã coi như có sự chuẩn bị tốt từ trước, lương thảo tuyệt đối không có vấn đề gì, theo Hàn Tín thấy, nếu chúng ta muốn đánh thắng Tần vương, chỉ còn có một cách”.
“Cách gì?”. Lưu Bang và Trương Nhĩ đồng thanh hỏi, chỉ có điều Trương Nhĩ thêm ba phần võ đoán còn Lưu Bang thêm ba phần ngạc nhiên và nghi hoặc.
Hàn Tín ung dung cười, rồi nói: “Trong tay chúng ta hiện có hai mươi vạn đại quân, Tần vương lại có ba mươi vạn, nếu tính thêm cả Vương Bôn ở Hàm Đan, thì số quân binh tấn công chúng ta vào khoảng bốn mươi đến năm mươi vạn, như thế cũng không có gì, cái.
Cần đề phòng chính là phi hành quân của Tần vương. Hiện nay Hàm Dương vẫn đang là mùa hè còn Nhạn Môn chúng ta lại là thời gian mưa nhiều, hành động của phi hành quân sẽ gặp ảnh hưởng rất lớn, như thế chúng ta có thể tránh được cánh quân có uy lực lớn nhất của quân Tần rồi”.
Lưu Bang nghe xong lắc đầu nói: “Cho dù phi hành quân đối phương không cách gì sử dụng nhưng trong tay Tần vương vẫn có gần năm mươi vạn quân, chúng ta chỉ có hai mươi vạn làm sao thắng được chứ?”.
Hàn Tín cười đắc ý trong mắt hiện ra nụ cười vô cùng giảo hoạt nói: “Hàn Tín có một cách khiến cho quân Tần không đánh cũng tự loạn, không sợ trăm vạn quân của chúng”.
Lưu Bang ngạc nhiên nhìn Hàn Tín, hồi lâu mới gật đầu: “Lần này là trận chiến mấu chốt của ta và Tần vương, nếu thắng coi như còn đường về, nếu thua chúng ta thân thủ mỗi thứ một nơi, liên lụy thân tộc”.
Hàn Tín cười, đáp: “Ân đức của chủ công Hàn Tín không dám quên, nay là lúc cần dùng đến Hàn Tín, Hàn Tín sẽ không khiến chủ công thất vọng, Mông Điềm mặc dù là danh tướng nhưng nay ý trời đã định, e rằng ông ta cũng phải bất lực, chỉ biết nhìn quân Tần bị hủy dưới tay mình”.
Lưu Bang nghe xong không kìm nổi sự lo lắng trong lòng nhìn Hàn Tín nói: “Không biết rốt cuộc tướng quân có kế sách gì, lại còn có thể không xem Mông Điềm ra gì?”.
Hàn Tín cười, sảng khoái nói: “Chỉ có một từ ‘đà’ “ (kéo dài).
Lưu Bang định thần lại hỏi: “Đà? Đà thế nào? Chúng ta chỉ có hai mươi vạn quân, nếu không ứng chiến không lẽ đợi quân Tần bao vây chết trong Nhạn Môn hay sao?”.
Trương Nhĩ hỏi: “Tướng quân, mặc dù qua hai năm khổ tâm kinh doanh, lương thảo không thành vấn đề nhưng nếu thật sự bị động bị đánh như thế cũng không phải là biện pháp?”.
Hàn Tín đưa mắt nhìn Lưu Bang và Trương Nhĩ ngửa mặt nhìn trời cười: “Theo Hàn Tín thấy thì Tần vượng nhất định sau khi chuẩn bị tiến đánh Nhạn Môn, sẽ chinh phạt phương Bắc, nếu không một Nhạn Môn nhỏ bé không cần Tần vương phải chinh thu một trăm vạn đấu lương thảo, còn vay mượn trong nhân gian. Cho nên, nếu chúng ta đóng cửa không đánh thì không phải lương thảo bị hao phí, cứ kéo dài chiến sự đến sau thu, phương bắc thời tiết vô cùng lạnh lẽo, rất bất lợi cho việc chinh phạt Hung Nô, Tần vương nhất định sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu, dù nói thế nào, cũng khiến Tần vương sẽ loạn tuyến đầu”.
Nói đến đây, nhìn Lưu Bang chắp tay nói: “Mông Điềm lần này áp lực rất lớn, rốt cuộc là Tần vương thân chinh, ông ta vừa phải chỉ huy quân dội vừa phải ứng phó Tần vương, tuyệt đối là rất khó làm, đây chính là thời cơ của chúng ta, chỉ cần kéo dài đến thu, hoàng tử con của tiểu thư Lỗ Nguyên ra đòi, lại thêm chiến sự kéo dài, sẽ nghĩ biện pháp ép Tần vương phải thay đổi chủ ý. Vì vậy chúng ta phải kiên trì đến thu, sẽ có thể đầy lùi được quân Tần, sau đó nghĩ cách lợi dụng hoàng tử lên ngồi Tần vương, chúng ta lại lùi Liêu Đông”.
Lưu Bang nghe xong lập tức gật đầu: “Không sai, chỉ cần có thể đẩy lùi quân Tần chúng ta có thể lập tức lùi về phía bắc, theo giao tình giữa ta và Mặc Đốn có một vị trí ở phương bắc không thành vằn đề, đến lúc đó chúng ta không nằm trong địa phận nước Tần nữa, Tần vương nếu muốn chiến e rằng phải đối mặt với đại quân hùng mạnh Hung Nô rồi.
Trương Nhĩ chắp tay nói: “Nếu Tần vương và Hung Nô khai chiến chúng ta có thể đứng giữa mưu lợi, chỉ cần đứng vững ở phía bắc Giang Tây chúng ta có thể tự lập vương, so bì cao thấp với Tần vương”.
Lưu Bang nghe xong vui mừng nói: “Không sai, chỉ cần chống lại được lần tấn công này của Tần vương chúng ta có thể có cơ hội tự bào, chỉ cần quân Tần rát lui, chúng ta ngay lập tức lui về huyện Giang Tây”.
Nói đến đây, cắn răng hậm hực nói: “Chỉ cần Lưu Bang ta không chết, thì có thể khôi phục lại thế lực, cùng Tần vương tranh giành thiên hạ”.
Hàn Tín gật đầu nói: “Chúng ta may mà phát hiện sớm được ý đồ của Tần vương, chỉ cần chuẩn bị tốt, thì đánh lùi quân Tần không phải là chuyện khó”.
Nói đến đây, thì nghe thấy tiếng người nhà báo: “Chủ công, hoàng đế sai người đến gặp”.
Lưu Bang nghe thấy thế gật đầu nói: “Sứ giả của Tần vương đến, Trương Nhĩ hãy đi gặp, cứ nói ta mắc bệnh nặng, dung mạo xấu xí lôi thôi không dám gặp sứ thần thiên tử”.
Trương Nhĩ nghe thấy thế vội chắp tay nói: “Vi thần rõ, chủ công hãy yên tâm”.
Nói xong, khom mình hành lễ cung kính đi ra gặp sử thần của Trương Cường.
Trong đại trướng ẩn nấp trong dãy núi, Trương Cường vừa ngủ trưa dậy, do tối qua không ngủ được, nên Trương Cường dù ngủ đã lâu vẫn thấy đầu óc lâng lâng, khó khăn lắm mới tập trung được tinh thần.
Nhìn thấy mặt trời bên ngoài đang chênh chếch về phía tây, Trương Cường vừa ngồi dậy đã nghe thấy Mông Điềm hỏi Hàn Hoán: “Bệ hạ dậy chưa?”. Trương Cường biết là có tin của Lưu Bang vội nói lớn: “Mông tướng quân, hãy vào đây nói chuyện”.
Nói xong thì thấy Mông Điềm và Hàn Hoán một trước một sau đi vào trong trướng, Mông Điềm bước lên trước chắp tay nói: “Bệ hạ, Lưu Bang quả nhiên đã xé hủy ý chỉ của bệ hạ, tự phong làm Hàn Trang Vương, rõ ràng là muốn quyết một trận sống mái với bệ hạ”.
o O o