Nhìn ra ốc đảo xanh mượt phía xa xa, Trương Cường ôm chặt Ngu Cơ, cảm khái thốt lên: “Lần này trẫm xuất binh năm mươi vạn viễn chinh, không biết thắng bại thế nào, trong triều tuy có nhiều trung thần phò trợ thái tử nhưng trẫm vẫn không yên tâm, nếu lần này trẫm có gì bất trắc, nàng hãy theo đại quân về Hàm Dương, bằng không trẫm chết cũng không nhắm mắt”.
Ngu Cơ nghe vậy vội trấn an: “Bệ hạ yên tâm, phía trước là nước Persia, Ngu Cơ từng có duyên gặp mặt quốc vương Persia, họ từng nhiều lần bị Hung Nô xâm phạm, nay bệ hạ đánh đuổi Hung Nô, lại dẫn đại quân tây chinh, họ vô cùng cảm kích ân đức của bệ hạ, lần này Ngu Cơ đến được đây tìm gặp bệ hạ cũng nhờ họ cung cấp tin tức”.
Trương Cường đang rầu rĩ vì đại quân không quen thuộc tình hình bản địa, nghe Ngu Cơ nói vậy mừng to, nếu có thể giao lưu với dân tộc địa phương, từ đó nhận về tình báo quân sự thì thật có lợi cho cuộc viễn chinh rồi.
Thấy Trương Cường lộ vẻ phấn khích, Ngu Cơ lại nhỏ nhẹ đề nghị: “Bệ hạ có thể đến gặp quốc vương Persia, nhỏ họ cung cấp vật tư và hỗ trợ quân đội Đại Tần, như thế bệ hạ có thể giao chiến trực diện với Macedonia, ép chúng giao lại số của cải bị thu giữ”.
Trương Cường vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghĩ tới nếu mình hạ thấp thân phận đi gặp quốc vương Persia, nói không chừng sẽ bị ngoại bang xem thường, đòi đặt ra điều kiện hà khắc, bèn lắc đầu nói: “Việc này tốt nhất là giao cho nàng lo liệu, trẫm sẽ phô diễn năm mươi vạn đại quân trấn áp họ về mặt khí thế, ép họ đáp ứng điều kiện của trẫm”.
Ngu Cơ suy nghĩ giây lát, gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm! Nhiệm vụ này cứ giao cho Ngu Cơ. Ngu Cơ quen biết hoàng hậu Persia, chỉ cần bệ hạ ban cho một số tơ lụa thượng hạng làm lễ vật, tin chắc hoàng hậu Persia sẽ hết lòng giúp đỡ chúng ta”.
Trương Cường mừng rơn, siết chặt vòng tay hon, cảm kích nói: “Lần này nàng lại giúp trẫm một việc lớn rồi”.
Ngu Cơ chớp khẽ đôi mắt long lanh, thẹn thùng nói nhỏ: “Chỉ cần không hy sinh tính mạng của các chiến sĩ mà đổi lấy sự thần phục của Persia, Ngu Cơ vất vả một chút có đáng gì, hơn nữa còn là vì báo đáp tấm chân tình của bệ hạ”.
Dứt lời, Ngu Cơ leo lên lưng ngựa phóng về phía ốc đảo, một đội kỵ binh hơn trăm người đột nhiên xuất hiện ở đó, tất cả đều mừng rỡ khi nhìn thấy Ngu Cơ, đồng thời lại bất an quan sát đoàn quân đông đúc của Trương Cường.
Ngu Cơ dùng ngôn ngữ địa phương trò chuyện với tướng lĩnh đối phương một lúc, sau đó thúc ngựa quay về, mừng rỡ thông báo: “Bệ hạ, họ chính là thân binh của quốc vương Persia, lần này phát hiện quân đội Đại Tần đông đến năm mươi vạn, gấp năm lần quân số toàn quốc của họ nên cảm thấy sợ hãi, đến hỏi rõ mục đích hành quân của bệ hạ, hơn nữa còn hứa chỉ cần bệ hạ không xâm phạm lãnh thổ Persia sẽ đáp ứng mọi điều kiện Đại Tần đưa ra”.
Lúc này Mông Điềm đã tiến lại gần, chỉ nghe Trương Cường cười ha hả nói: “Quốc vương Persia biết điều như thế, đỡ cho đại quân ta tốn sức chiến đấu, ha ha ha...”.
Mông Điềm chắp tay cung kính nói: “Bệ hạ là bá chủ thiên hạ, Mông Điềm hân hạnh được theo hầu tiên đế và bệ hạ thật không uổng kiếp này!”.
Trương Cường đắc ý cười to nói: “Nếu không có tướng quân, e rằng trẫm cũng không thoải mái chinh phục thiên hạ như hôm nay, tạo dựng cơ nghiệp Đại Tần ngàn đời bất diệt. Ha ha...”.
Mấy tên kỵ sĩ Persia nghe Trương Cường cười to, lại không hiểu ngôn ngữ trung nguyên, đang thấp thỏm lo lắng không biết hoàng đế Đại Tần có xua quân xâm chiếm quốc gia nhỏ bé của mình hay không. Trương Cường mỉm cười nói: “Ngu nhi, nàng chuyển lời với họ chỉ cần Persia thần phục trẫm, trẫm không những không xâm phạm, còn tặng cho họ tơ lụa và lá trà quý”.
Ngu Cơ lập tức dùng tiếng địa phương phiên dịch ý của Trương Cường, đám kỵ sĩ Persia nghe nói Trương Cường không xâm phạm còn tặng nhiều lễ vật, lập tức mùng rỡ reo hò, xuống ngựa cung kính quỳ lạy.
Trương Cường hài lòng nói: “Lần này cũng nhờ có Ngu nhi mà đại quân tránh được đổ máu”.
Ngu Cơ e thẹn nói nhỏ: “Cũng nhờ bệ hạ thần dũng, bằng không chỉ với vài lời của Ngu Cơ sao đủ sức răn đe họ chứ? Ngu Cơ sẽ theo họ đến gặp quốc vương Persia chuyển ý chỉ của bệ hạ, nói không chùng có thể giúp Đại Tần và Persia trở thành bằng hữu”.
Trương Cường phấn chấn tinh thần, gật đầu nói: “Nếu hai nước trở thành bằng hữu thì tốt nhất, còn nếu Persia không nghe theo thì nàng cũng không cần miễn cưỡng, trẫm sẽ có cách khác bắt họ thần phục”.
Ngu Cơ leo lên lưng ngựa, tự tin nói: “Bệ hạ yên tâm! Ngu Cơ sẽ theo đội thân binh này đến hoàng cung gặp quốc vương Persia, bệ hạ hãy chờ đợi ở đây, Ngu Cơ sẽ quay về ngay”.
Trương Cường không muốn để Ngu Cơ một mình mạo hiểm, bèn gọi Bành Việt đến hạ lệnh: “Bành Việt, khanh hãy dẫn hai ngàn quân cấm vệ đi theo bảo vệ Ngu Cơ, trẫm đợi tin tức ở đây”.
Bành Việt liếc nhanh về phía Ngu Cơ, chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần nhất định không để Ngu cô nương bị tổn thất gì đâu ạ!”.
Trương Cường khẽ gật đầu, nhìn theo Ngu Cơ đang chuẩn bị xuất phát, quan tâm dặn dò: “Ngu nhi, dọc đường nhớ cẩn thận!”.
Ngu Cơ đáp lại ánh mắt tình tứ của Trương Cường, mỉm cười nói: “Ngu Cơ sẽ quay về nhanh thôi! Bệ hạ không cần lo lắng”.
Dứt lời, thúc ngựa phóng nhanh về hướng ốc đảo. Nhìn theo bóng lưng Ngu Cơ rời khỏi, Trương Cường thở dài một tiếng, hắn có cảm giác Ngu Cơ xuất hiện rồi lại đi khỏi hệt như một giấc mơ, nếu không phải xung quanh có các tướng lĩnh chắc mình không dám cho đấy là sự thật.
Mông Điềm đứng bên cạnh chắp tay nói: “Bệ hạ, lần này nếu liên minh được với Persia, muốn đòi lại số của cải bị Macedonia bắt giữ không quá khó, thần chỉ lo Persia ngấm ngầm liên kết với các quốc gia bản địa đối phó chúng ta...
Trương Cường nhíu mày suy nghĩ, lo lắng của Mông Điềm không thừa, nhưng theo kiến thức lịch sử thì Persia và Macedonia đang đối đầu với nhau, nếu còn lựa chọn chống đối Đại Tần vào lúc này đúng thật là hành động không sáng suốt, hơn nữa vào thời đại này, khắp Trang Á và Châu Âu chỉ có quân đội của đế chế La Mã đủ sức giao chiến trực diện với quân Tần, những quốc gia khác chỉ là hạng tép riu không đáng quan tâm, thêm vào thời điểm hiện tại La Mã và Macedonia vừa trải qua ba cuộc đại chiến, thực lực bị suy tổn nặng, tuy không nên khinh địch nhưng xét về mọi mặt quân Tần vẫn chiếm ưu thế hơn.
Cẩn thận vẫn hơn, Trương Cường hạ lệnh: “Persia không phức tạp như tướng quân nghĩ đâu, nhưng để đề phòng bất trắc, tướng quân hãy sắp xếp cho đại quân phòng bị vẫn tốt hơn”.
Mông Điềm nhận lệnh định lui xuống, chợt thấy hai kỵ binh phái đi do thám trước đó phóng ngựa quay về, dừng lại trước mặt Trương Cường nhảy xuống ngựa, cung kính bấm báo: “Bệ hạ, phía trước cách sáu mươi dặm phát hiện quân địch”.
Trương Cường thót tim một cái, lập tức cầm lấy kính viển vọng nhìn ra xa, chỉ thấy một đoàn quân hơn năm vạn người đang từ từ di chuyển về hướng này. Bóng dáng quân địch xuất hiện, Trương Cường lo lắng trong lòng, chẳng lẽ Ngu Cơ đã tráng kế đối phương dẳn thân vào chốn nguy hiểm?
Tâm trí rối bởi, nhưng sợ ảnh hưởng lòng quân nên Trương Cường cố kìm chế cảm xúc, Mông Điềm nhạy cảm nhận ra chút thay đổi nhỏ nhặt từ Trương Cường, vội đón lấy kính viển vọng quan sát động tĩnh quân địch...
o O o