Khi trời sáng, ánh sáng mặt trời dâng lên tràn khắp mặt đất, cuộc chiến bên trong thành Thiện Vô vừa mới chấm dứt, dưới sự tiến công mãnh liệt của hai mươi vạn quân Tần, Lưu Bang mang theo còn lại không đến mười vạn quân Hán từ cửa đông phá vây, sau một hồi kịch liệt chém giết, cuối cùng mang theo năm vạn tàn quân xé vòng vây của quân Tần, chạy về dải thành Bình hướng tây, Mông Điềm tự mình chỉ huy hai mươi vạn tinh kỵ toàn lực truy kích.
Phòng xá bị đạn lửa đốt thành tro vẫn còn lượn lờ khói nhẹ, nơi nơi tràn ngập hương vị hồ tiêu và huyết tinh cay cay mũi, trong gió lạnh kích thích mạnh vào mỗi một người đi vào hiện trường.
Trương Cường được hai ngàn cấm vệ và Vương Bôn bảo vệ, mặc giáp bào gấm lụa màu đen, đầu đội phát quan bó khăn màu đen, khoác áo lông màu đen cưỡi trên chiến mã màu đen, sau khi đi vào bên trong thành Thiện Vô. Đưa mắt nhìn lại, ven đường vô số thi thể của binh lính đã chết, trên mặt đất nhuốm đầy máu đã khô cạn, đàn quạ đen thành đàn trên bầu trời đang kêu gào, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người, không sợ chút nào lao xuống dưới, xé rách máu thịt trên thi thể.
Trương Cường mặt không chút thay đổi giục ngựa chạy chầm chậm, chung quanh đánh giá cổ thành Thiện Vô sau cuộc chiến, trong lòng cảm thán không thôi, quân Tần qua một đêm chiến đấu kịch liệt thương vong hơn hai vạn người, mà quân Hán ở trong thành Thiện Vô trong đại hỏa đạn lửa lại tổn thất nghiêm trọng, lại thêm năm nghìn tử sĩ tiến vào trong thành nội ứng ngoại họp, khiến cho thành Thiện Vô cuối cùng trước khi trời tối lại về trong tay quân Tần.
Trương Cường đánh giá cành tượng tàn phá bên trong thành, nói với Hàn Hoán ở bên cạnh: “Lập tức dán bố cáo, bố cáo cho làng xã chung quanh trẫm đặc xá cho thứ dân trong thành, dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, trẫm sẽ không truy cứu!”.
Hàn Hoán trả lời một tiếng, đang muốn xoay người đi chuẩn bị bố cáo. Chỉ nghe một tiếng vó ngựa trong trẻo bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, đưa mắt nhìn lại, đúng là Bành Việt đêm qua xung phong dẫn quân vào thành. Lúc này cả người toàn máu, trên người hắn vốn không mặc áo giáp nhiều chỗ bị thương, tinh thần vẫn phấn khởi chạy vội đến.
Nhìn thấy Trương Cường, xoay người một cái, ngã nhào xuống ngựa, nặng nề mà quỳ gối trước mặt Trương Cường, thanh âm khàn khàn chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thê tử của Lưu Bang đã bị Bành Việt bắt giữ, hiện giờ trói toàn bộ ở trong phủ quận thủ chờ xử trí!”.
Trương Cường nghe được tin tức bắt giữ Lữ Trĩ, bất giác có chút không ngờ tới. Không nghĩ tới Lưu Bang hốt hoảng mà chạy, bỏ lại thê tử mà đi. Ngớ người mới gật đầu nói: “Đưa trẫm đi phủ quận thủ!”.
Bành Việt tối hôm qua một trận ác chiến. Rốt cuộc chém được Phàn Khoái, đầu người máu chày đầm đìa lúc này đang treo ở phía sau mông hắn, lúc này đang chuẩn bị tâng công với Trương Cường. Nhìn thấy Trương Cường sắc mặt không tốt, lời nói đến miệng đành phải nuốt trở vào.
Nhìn thấy Trương Cường thần sắc không tốt, Vương Bôn tường Trương Cường qua một đêm chưa từng nghỉ ngơi, thân thể mệt nhọc. Không khỏi nói với Bành Việt: “Trong phủ quận thủ đã quét tước sạch sẽ chưa?”.
Bành Việt nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tướng quân yên tâm, bên trong phủ đã dọn dẹp sạch sẽ, nếu là bệ hạ giá lâm, cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi”.
Trương Cường lúc này thở dài một hơi, gật đầu nói: “Đi thôi, chúng ta đi vào phủ quận thủ, đi gặp Lưu phu nhân!”.
Nói xong, nhẹ nhàng kẹp vào bụng ngựa, phi đến phía trước phủ quận thủ, Vương Bôn cũng không dám chậm trễ gấp rát đi theo phía sau.
Đi vào trước phủ quận thủ. Trương Cường lúc này mới thật sự lần đầu tiên nhìn thấy phủ quận thủ đòi Tần tương đương với cấp bậc chính phủ tỉnh đời sau, toàn bộ ba khu trong của phủ đệ, khu thứ nhất là nơi làm việc của trường quan quận thủ, đồng thời cũng là nơi làm việc của các loại công việc trong khu vực, ngay mặt đại sảnh khoảng một trăm thước vuông. Trong phòng chính diện là chủ vị quận thủ, đại bình phong màu đen mặt sau tọa tháp vẽ một mãnh hố màu trắng mang hương vị trừu tượng của thời đại Tiên Tần, nét vẽ trôi chày mà tuyệt đẹp. Xuyên qua đại sảnh, đó là khu thứ hai, đây là nơi quận thủ dùng để chiêu đãi khách trong sân còn có phòng khách và hoa uyển. Khu thứ ba mới là nơi người nhà quận thủ nghỉ ngơi. Có vẻ yên lặng hơn rất nhiều.
Mà lúc này, trong sân nhỏ của khu thứ hai trong phủ quận thủ lộ vẻ áp lực và thê thảm.
Một đám già trẻ quần áo tả toi bị trói thành hàng ném dưới gốc cây đại liễu, mấy trăm chiến sĩ quân Tần thần sắc lạnh lùng trông coi đám tù binh này, Lữ Trĩ và Thích Cơ thân mang lục giáp bị đặt ở giữa sân, quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, tuyệt vọng chờ đợi phán quyết của số phận.
Lưu Doanh mới tám tuổi tuy rằng không bị binh sĩ quân Tần bắt trói lại, vì một đêm sợ tới mức kinh tâm động phách mà sắc mặt tái nhợt dựa vào trong lòng Lữ Trĩ. Phụ trách trông coi đám tù binh ở đây là đô úy Thường Lâm, bởi vì biết Lưu Bang và Trương Cường có chút quan hệ, lúc này cũng không dám ngược đãi bọn hắn, bởi vì lần này tội danh mưu phản, Thường Lâm cũng không dám tử tế với bọn họ, chỉ là trói chặt ba người, chờ Trương Cường triệu kiến.
Lữ Trĩ lúc này trong lòng vẫn có một chút hy vọng đó là Trương Cường có thể nể nang hoàng tử mới sinh ra mà thoát được vừa chết, lại nghĩ tới biện pháp khác. Chỉ là một đêm sinh ly tử biệt, lại thêm lựa chọn đánh bạc với tiền đồ vận mệnh, tâm lý cũng đã dần dần sụp đổ. Thụy phi ở bên cạnh Lưu Doanh, chỉ sợ nàng căn bản không kiên trì được đến hiện tại.
Nhận thấy thân hình mềm yếu của Lưu Doanh trong lòng từng đợt run rây. Lữ Trĩ âm thầm thở dài một tiếng, cúi đầu dịu dàng an ủi nói: “Doanh Nhi.
Không sợ, Lỗ Nguyên được sủng ái, chúng ta sẽ không có việc gì, con không phải sợ, phải dũng cảm lên, giống như các binh lính kia”.
Lưu Doanh nghe vậy hơi đứng thẳng dậy, cố gắng nhìn binh sĩ quân Tần đằng đằng sát khí, sắc mặt tái nhợt gật đầu nói: “Mẹ, Lưu Doanh không sợ, không sợ!”.
Lữ Trĩ cố nén nỗi đau trong lòng, cố gắng cười cười, đang muốn há mồm, liền nghe bên ngoài truyền đến một tiếng vó ngựa hỗn độn, một tiếng nói lanh lảnh cất lên: “Hoàng đế bệ hạ giá lâm!”.
Chiến sĩ quân Tần ở đây đều rung lên, phấn khởi ưỡn ngực, chỉnh tề quỳ trên mặt đất, cùng đồng thanh nói: “Diện kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!”.
Trong tiếng hô đinh tai nhức óc, một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa đi vào dùng lại trước người Lữ Trĩ, Lữ Trĩ cả người ran lên, một chiếc giày mỏng thêu rồng màu đen hiện ra trước mắt nàng, nàng không dám ngẩng đầu lên nhưng sâu sắc cảm nhận thấy được một áp lực cực lớn và lạnh như băng chưa bao giờ từng có giống như mây đen từ đỉnh đầu đè xuống.
Sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, đang muốn nghĩ biện pháp cầu xin Trương Cường bỏ qua cho Lưu Doanh mới tám tuổi, chỉ nghe giọng nói quen thuộc lạnh như băng kia nói: “Lưu Bang quả nhiên tàn nhẫn, lại có thể bỏ rơi thê thiếp ấu tử!”.
Lữ Trĩ cố gắng khống chế được tim đập mạnh, đưa mắt nhìn lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Trương Cường, ánh mắt này Lữ Trĩ ở Hàm Dương chưa bao giờ gặp qua, lúc này lại cảm thấy vô cùng kinh hãi, hy vọng vốn dĩ xa vòi kia trong chốc lát biến mất vô tăm tích, bất giác bi phẫn cười gượng nói: “Bệ hạ nếu là có thể nể mặt Lỗ Nguyên, mong bỏ qua cho Doanh Nhi, nó mới là một đứa trẻ con, không hiểu cái gì”.
Nhìn thần sắc tiều tụy của Lữ Trĩ quỳ trên mặt đất, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của bà trong lịch sử, bộ dáng quyết đoán khôn khéo trong cung Hàm Dương kia, trong lòng quả nhiên là vô cùng cảm khái, hiện giờ vận mệnh của Lữ Hậu danh chấn lịch sử lại nắm giữ ở trong tay mình, còn có cảm giác không thể tưởng tượng được.
Nghĩ một lát, nhìn Lưu Doanh mới tám tuổi, quỳ trên mặt đất, Hán Huệ Đế sớm chết trong lịch sử, Trương Cường trong lòng không khỏi cười gượng, giết đứa trẻ con này hay không? Trong lịch sử sinh mệnh hắn ngắn ngủi như vậy, nếu nói là kết cục lúc này cũng giống như vậy, thì mình có phải giết chết đứa nhỏ đáng thương này không? Là một người từng trải qua thế kỷ hai mươi mốt hiện đại văn, hành vi tàn nhẫn này, khiến cho hắn vẫn là có chút mềm lòng, nhưng ngồi ở ngự tháp đại chính điện đã ba năm kinh nghiệm, nói cho hắn biết, đứa nhỏ này, vẫn là nên giết chết!
Tựa hồ đã nhận ra trong ánh mắt Trương Cường càng ngày càng đầy sát khí, Lưu Doanh kinh hoảng giương mắt nhìn Trương Cường, sự sợ hãi trong hai tròng mắt sáng ngời mà trong suốt kia dường như đã từng quen thuộc chợt lóe rồi biến mất làm lay động sự thương hại ở sâu trong đáy lòng Trương Cường.
Nhìn thấy Trương Cường trầm mặc không nói gì, trong lòng Lữ Trĩ dần dần dâng lên một tia hy vọng mỏng manh, bất giác thấp giọng khóc nói: “Chuyện của lão gia, đứa trẻ còn nhỏ, cũng không biết gì, mong bệ hạ khai ân!”.
Vương Bôn ở bên cạnh tuy rằng thân là võ tướng, tâm tư lại luôn nhạy cảm, lúc này nhìn thấy Trương Cường sắc mặt âm trầm, tựa hồ đang do dự, không khỏi tiến lên chắp tay nói: “Bệ hạ, trẻ con vô tội, huống hồ bệ hạ vừa mới có được hoàng tử, đang lúc vui mừng thế này không nên vọng sát, mong bệ hạ suy nghĩ!”.
Lời vừa nói ra, Lữ Trĩ giống như nhặt được rơm rạ cứu mạng, giãy dụa khóc thảm nói: “Bệ hạ khai ân, khai ân!”.
Trương Cường quay đầu lại nhìn Vương Bôn, suy nghĩ thật lâu sau mới bùi ngùi thở dài nói: “Cũng được, tạm thời nhốt trong phủ quận thủ, trông coi cẩn thận, đợi sau khi đại quân khải hoàn, cùng trẫm trở về Hàm Dương!”.
Quỳ trên mặt đất, Lữ Trĩ sớm tuyệt vọng nghe vậy vui mừng quá đỗi, cùng Thích Cơ quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu nói: “Tạ ơn bệ hạ. Tạ ơn long ân của bệ hạ!”.
Trương Cường gật gật đầu, nhìn thấy người bên cạnh Lữ Trĩ, kinh ngạc nói: “Nàng là Thích Cơ? Ngẩng đầu lên, cho trẫm nhìn xem!”.
Trương Cường vốn chỉ là xuất phát từ chỗ hiếu kỳ với nhân vật lịch sử, hắn muốn nhìn một chút Thích phu nhân có kết cục vô cùng bi thảm trong lịch sử rốt cuộc bộ dạng như thế nào, nhưng lại rước lấy sự đau đớn thê thảm vô cùng. Nhất thời quên mất hình tượng, lời nói cũng không được rõ ràng. Những người ở đây, sắc mặt đều là hơi đổi, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới Tần Nhị Thế Trương Cường từng nổi tiếng hoang dâm này, đều cảm thấy khó xử.
Thích Cơ quỳ trên mặt đất, lúc này đang có bầu sáu bảy tháng, quỳ gối trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng, sớm choáng váng, tuyệt vọng chờ chết. Lúc này bỗng nhiên hy vọng đã đến làm cho tỉnh lại, bỗng nhiên nghe được tối mệnh lệnh của Trương Cường như vậy, thần sắc đột nhiên biến đổi, hoảng sợ nhìn về phía Trương Cường.
Trương Cường lúc này mới thấy rõ ràng bộ mặt thật sự của Thích phu nhân nổi tiếng trong thiên cổ, chỉ thấy nàng ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, màu da trắng nõn, trên hai gò má điểm vài nốt tàn nhang, hai tròng mắt đen nhánh, cái mũi thanh tú, đôi môi vì hoảng sợ mà trắng bệch không có chút sắc máu mím thành một đường nhỏ. Một mái tóc dày đen búi ở sau đầu, vài lọn tóc mềm mại bay bay trên trán trơn bóng, làm cho khuôn mặt ngọc trắng ngần kia càng thêm nõn nà, rang động lòng người.
BỊ ánh mắt như ngọn đuốc của Trương Cường kia, nhìn hồi lâu, Thích Cơ kia vốn dĩ chút thân thể mềm mại mỏng manh, không khỏi run rẩy lên.
o O o