Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 17: Chương 17: Lòng kẻ thất phu.




Trở về cung A Phòng đã được nửa tháng, Trương Cường vừa lo tình hình hoàng hậu ở Hàm Dương vừa âm thầm lo lắng tìm một đám tiểu nội giám thích hợp. Triệu Cao là nội thị, hầu hết thái giám trong cung đều có liên quan với Triệu Cao, hoàng đế muốn tìm một số người mình có thể yên tâm, quả thật là vô cùng khó khăn. Mỗi ngày ngoài xem bọn ca múa diễn ra, chỉ biết tìm Lệ Cơ và Nhu Nhi nói chuyện phiếm, chuyện này cứ để ở trong lòng, cảm giác vô cùng khó chịu.

Hôm nay trời nắng ráo, hôm trước vừa có trận mưa to, làm cho những cung điện rộng lớn nghiêm trang hiện ra đầy phấn chấn, những giọt sương đọng trên những chồi non mới nhú, dưới ánh nắng mặt trời hiện ra thật lấp lánh.

Trương Cường lười nhác đi ra khỏi điện, bên ngoài quảng trường, một hàng hộ vệ mặc áo giáp đứng ngay ngắn trước điện. Trương Cường hít sâu một hơi không khí tươi mới khác lạ, nhìn thấy thống lĩnh cấm vệ Thành Thái đang sải bước đi tới, bất giác hoàng đế nhíu mày, mình đã yêu cầu ông ta ngày ngày đến biểu diễn và huấn luyện nội giám, nhưng đã quá nửa tháng, một bóng nội giám cũng không thấy đâu, điều này quả thực làm Trương Cường rất đau đầu.

Thành Thái đến trước mặt Trương Cường, cúi chào, chắp tay nói: “Thành Thái bái kiến bệ hạ”

Trương Cường điềm nhiên nhìn hắn rồi cười gượng: “Trẫm mấy hôm này rất buồn chán, vốn muốn nhờ tướng quân tìm cho trẫm mấy tên tiểu nội giám thích hợp, nhưng trẫm vẫn không biết nên chọn lựa thế nào, lại làm tướng quân chê cười”

Thành Thái nghe thấy thế, thì nhìn chăm chăm vào Trương Cường gật nhẹ: “Thì ra bệ hạ lo lắng chuyện này, việc này không hề khó, trong cung có không ít nô tài tạp dịch, bọn họ thân thể cường tráng, phù hợp tập luyện, chỉ cần bệ hạ có lệnh triệu đến là được”

Hoàng đế nghe thấy không khỏi vui mừng, vội quay lưng sang tên nô tài bên cạnh nói: “Mau đi, đưa trẫm đi tìm mấy tên nô tài to khỏe, trẫm muốn ngay lập tức xem múa kiếm”

Tên nội giám nghe thấy thoáng sững người, mới cẩn trọng thưa: “Bệ hạ, chuyện này Triệu công công đã lưu tâm lựa chọn rồi, hay là cứ đợi thêm cũng không muộn”

Trương Cường nghe thấy mặt biến sắc, liền gằn giọng nói với Thành Thái đứng bên: “Thành tướng quân, hãy lôi tên nô tài không biết tôn vương này ra”

Tên nội giám kia vì mấy ngày trước được Triệu Cao mấy lần dặn dò, hoàng đế có động tĩnh gì cũng phải nhanh chóng báo cáo, nay thấy Trương Cường ngay lập tức muốn đi tuyển chọn tạp đinh nội giám, không khỏi lo lắng, nhất thời quên mất tình cảnh vội vàng ra lời can ngăn, bây giờ nghe thấy Trương Cường muốn lôi hắn đi, nghĩ là bị phạt trượng đánh chết, sợ đến mức thở không ra hơi.

Tên nội giám tùy nô đứng bên cạnh thấy thế, không dám chậm trễ, vội mặt mày tái mét dẫn Trương Cường đi ra khỏi lối nhỏ bên cạnh điện. Thành Thái thấy tình hình như thế, vội bước lên trước, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ thân quý muôn vàng, chỗ đó nên để vi thần đi thì hơn”

Trương Cường nghe thấy thế, mới nghĩ đến sau mình là 100 người, đi đến đâu cũng rầm rầm rộ rộ, chuyện này không nên quá lộ liễu, đành phải để Thành Thái đi lo liệu vậy.

Nghĩ đến đây, bất giác bình tĩnh lại, liền gật đầu với Thành Thái: “Nếu đã thế, tất cả đều do tướng quân lo liệu vậy, trẫm chờ tin của khanh ở đây”

Thành Thái nghe lời chắp tay cung kính, rồi cất bước bước đi. Trương Cường nhìn theo cái dáng to lớn của ông, nghĩ đến bàn tay ma quỷ của Triệu Cao không lúc nào là không có, bất giác hít một hơi sâu rồi cất bước quay lưng đi vào điện. Liền nhớ ra là nửa tháng rồi không gặp thừa tướng Lý Tư rồi, không biết hiện tại ông ta như thế nào, nghĩ đến đây, hoàng đế bất giác quay qua tên thái giám đi cùng nói: “Thừa tướng sao lâu rồi không thấy, hay là bệnh tình nghiêm trọng quá rồi?”

Tên nội giám cẩn trọng nhìn hoàng thượng một lượt, rồi mới đáp: “Ngoại thần không ý chỉ không thể tiến cung, cho nên, bệ hạ không triệu gọi thừa tướng, thừa tướng không thể đến diện kiến bệ hạ được”

Trương Cường nghe thấy không nhịn được cười nhạt: “Ngươi đi truyền chỉ, nói trẫm biết thừa tướng vì tận tâm với việc công, nên cơ thể mắc bạo bệnh, trẫm ban cho ông ta thuốc quý tẩm bổ”

Tên nội giám kia vốn dĩ đang lo hoàng thượng sẽ ngay lập tức cho gọi Lý Tư, đang nghĩ cách thông báo cho Triệu Cao, bây giờ nghe thấy Trương Cường chỉ thưởng cho Lý Tư một số đồ vật, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu: “Vâng, vâng, bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ chuyển ngay cho thừa tướng” Nói xong, vội vàng đi ngay.

Trương Cường giơ tay vuốt tà áo, nhớ đến đôi mắt sáng ngời của hoàng hậu, quai hàm muốn chảy nước, trong lòng không khỏi xúc động. Đang trầm tư, thì thấy đằng sau một mùi hương thoang thoảng bay đến, mới phát giác ra, Triệu Yên đang cầm hoa lan màu trắng mỉm cười đi đến.

Những ngày này, do lo lắng hoàng hậu và chuyện nô tài đến đau cả đầu nên không có tâm trạng nào mà đi vui vẻ với Triệu Yên, điều đó làm cho Triệu Yên ba phần kính trọng Trương Cường, nhìn thấy điệu bộ hoàng thượng cứ lo lắng không vui, nên chủ động đến thăm, điều này làm cho hoàng đế rất kinh ngạc.

Nhìn thấy Triệu Yên cười, điệu bộ rất tươi tắn, Trương Cường bất giác rung động, suýt nữa không kiềm chế được bản thân, may quá kiếp trước bản thân đã rèn luyện rất lâu, không dễ gì kiềm chế được tình cảm của mình, hoàng đế định thần lại, khẽ mỉm cười: “Yên Nhi, sao nàng đến sớm thế, có phải là muốn gặp trẫm hay không?”

Triệu Yên mặt ửng đỏ, đôi mắt chớp chớp nhìn Trương Cường, nhẹ than: “Bệ hạ, bên ngoài gió to, Thành tướng quân lát nữa mới quay về, hoàng thượng nên vào điện chờ ông ấy”

Trông thấy điệu bộ lay động lòng người của nàng, Trương Cường âm thầm nuốt nước bọt, cười gượng một tiếng, rồi quay vào trong điện kiên nhẫn đợi Thành Thái, đồng thời cũng đợi Lý Tư đến.

Theo kế hoạch của mình, hoàng đế ban thưởng đồ cho đại thần, đại thần bất luận thế nào cũng phải qua tạ ơn, hoàng đế nghĩ mình không thể công khai triệu gọi Lý Tư đến nói chuyện, theo kinh nghiệm của Lý Tư, ông ta không thể không nhân cơ hội tạ ơn này để đến thăm mình.

Nghĩ đến đây, hoàng đế tự cười thầm: “Ta muốn xem xem Lý Tư rốt cuộc muốn nói gì với ta? Theo cách nhìn của Thành Thái, người ông ta đích thân lựa chọn hẳn không tệ, hơn nữa ông ta biết rõ các thế lực phe phái trong triều, bản thân coi như là đã bước được một bước rồi.

Đang trầm tư suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng Triệu Yên nhỏ nhẹ: “Bệ hạ, Thành tướng quân đã về rồi ạ”

Trương Cường nghe thấy thế ngạc nhiên, hoàng đế không ngờ, Thành Thái quả nhiên đã mau chóng quay về như thế. Không lẽ xảy ra bất trắc gì hay sao? Trương Cường nhìn theo hướng mà Thành Thái đang đi đến, quả nhiên trông thấy Thành Thái đang dẫn theo một đám 60, 70 người khoảng 17, 18 tuổi trạc tuổi thiếu niên đang sải bước bước tới, nhìn thấy hoàng đế đang đứng trên bậc thềm của điện, bèn quỳ xuống dưới bậc thầm cao giọng bẩm: “Thành Thái đã mang 70 tên nội giám khỏe mạnh đến diện kiến bệ hạ”

Trương Cường nghe bẩm liền cẩn trọng đánh giá một lượt những tên đang quỳ bên dưới, chỉ thấy bọn họ sắc mặt vàng vọt, nhưng thể trạng rất cường tráng, quả nhiên là trông chắc chắn hơn những tên nô tài bên cạnh mình, không khỏi hài lòng, gật đầu: “Các ngươi nghe đây, sau này các ngươi theo Thành tướng quân, chăm chỉ luyện tập võ kiếm, nếu sau này có thể biểu diễn đẹp mắt cho trẫm xem, trẫm sẽ có thưởng, chỉ cần các ngươi chịu nghe lời trẫm, trẫm không những sẽ miễn tội cho các ngươi mà còn thưởng cho các ngươi nhiều hơn nữa”

Những tên nô tài đang quỳ dưới điện nghe thấy thế, vốn dĩ đã là nô tài hạng bần cùng nhất, chỉ làm thô sử, một khi được triệu gọi, hầu như là đều phải chôn theo hoàng đế để xuống suối vàng tiếp tục kiếp nô bộc, lần này bị Thành Thái đưa vào cung, ai cũng nghĩ chắc chắn phải chết, đã không dám lộ ra vẻ bi ai, đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy rằng hoàng thượng không những không giết, mà còn trọng thưởng, nhất thời đều vui mừng khóc không thành tiếng, bò trên đất liên tục dập đầu.

Trương Cường nhìn thấy cảnh ấy than lên một tiếng, trong lòng thầm khâm phục Thành Thái, những tên này được chọn ra từ những tên nô tài hạ đẳng nhất, lại biến hoàng đế ta thành ân nhân như thế, tương lai cũng không sợ Triệu Cao sẽ biến bọn này thành tay chân rồi.

Đang lúc suy nghĩ thế, thì thấy một thiếu niên cao gầy liên tục dập đầu nói: “Bệ hạ, nô tài nguyện vì bệ hạ không tiếc sức mình, bệ hạ”

Trương Cường thấy hắn nói năng không thô lỗ như bọn nô tài thường gặp, không khỏi ngạc nhiên, đang định hỏi, thì nghe thấy Thành Thái nói nhỏ bên tai: “Bệ hạ, những người này bệ hạ cứ an tâm, bọn họ sẽ hết lòng trung thành với bệ hạ”

Trương Cường gật đầu, đang định quay người, thì thấy tên thiếu niên đang quỳ trên đất kia cứ dáo dác nhìn quanh một lượt, trông thấy mấy tên nô tài trong điện đang đứng đằng xa, mới ngẩng cổ lên nói: “Nô tài chỉ cầu xin bệ hạ trừ khử tên nô tài Triệu Cao, nô tài tình nguyện chết ạ”

.

-----o0o-----

Quyển I: Loạn Thế Phong Vân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.