Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 162: Chương 162: Lòng lang dạ sói.




“Ha hà... Lão Thừa tướng không nên gấp gáp, trẫm,. Trương Cường nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Phùng Khứ Tật, cười gượng nói.

Phùng Khứ Tật không để cho Trương Cường nói tiếp, tiếp tục chắp tay nói: “Bệ hạ, cục diện hiện giờ của Đại Tần không dễ dàng mà có, bệ hạ tuyệt đối không thể tùy tiện xuất binh, nếu không màng nguy hiểm, vạn nhất có việc, sao có thể đi gặp lịch đại tiên vương?”.

Trương Cường cười gượng nói: “Thừa tướng không cần sốt ruột, trẫm làm như vậy đều có đạo lý, trước mắt Mặc Đốn vừa mới gãy cánh quay về, mà bộ lạc phương bấc này vừa mới thống nhất, cũng không thể tất cả đều thật tình quy thuận. Nếu là đợi cho tương lai Hung Nô phát triền, ngược lại sẽ càng thêm nguy hiềm”.

Tiêu Hà tiến lên nhìn Phùng Khứ Tật nói: “Vi thần cảm thấy được bệ hạ nói như vậy rất có đạo lý, hiện giờ, Hung Nô mới bại, là thời điểm chúng ta thừa thắng xông lên, Hung Nô thế lực trài rộng đại mạc nam bấc, cùng Khương Nhân, Khuyển Nhung đều là uy hiếp lớn của Đại Tần ta, nếu là có thể sớm diệt trừ, mới có thể làm cho trụ cột của Đại Tần ta ngày sau lớn mạnh. Tuy rằng kế hoạch này của bệ hạ vô cùng nguy hiềm, nhưng là, Tiêu Hà cảm thấy đáng giá liều mạng!”.

Phùng Khứ Tật bất mãn kêu lên một tiếng đau đớn nói: “Hung Nô không có chỗ ở cố định, sống ở đồng cỏ, lúc trước danh tướng Lý Mục của Nước Triệu cũng chỉ có thể đuổi đi mà thôi, nếu nói hoàn toàn tiêu diệt, chỉ sợ là nằm mơ!”.

Tã Làm lúc này cũng chấp tay nói: “Bệ hạ, hiện giờ Hung Nô vừa mới rút lui, thật sự phải xây dụng tuyến phòng ngự trường thành các quận bị phá hòng, chinh phạt quân Hung Nô, còn chưa tới thời điểm”.

Trương Cường nhìn thoáng qua Tiêu Hà, lúc này mới nói với Phùng Kiếp vẫn cúi đầu không nói gì: “Thái úy có suy nghĩ gì? Sao không nói xem?”.

Nghe vậy, suy Phùng Kiếp nghĩ một lát, chấp tay nói: “Nếu xem xét ý tưởng của bệ hạ, thừa dịp cánh chim Hung Nô lúc chưa lớn lại bị thương nặng, thật là kế hoạch không thể tốt hơn, vi thần cảm thấy là có thể được. Nhung, nếu muốn thực sự tiêu diệt quân Hung Nô. Phải nghĩ đến một phương pháp tác chiến nhằm vào đặc thù của Hung Nô, nếu không, chỉ sợ ngược lại sẽ làm cục diện lường bại càu thương, mất nhiều hơn được”.

Trương Cường thật không ngờ là tướng lãnh quân đội duy nhất, Phùng Kiếp lại ủng hộ kế hoạch mạo hiềm của mình, bất giác ngoài ý muốn gật đầu nói: “Cái này cũng không sốt ruột, đợi Mông tướng quân sau khi trở về, Thái úy sẽ cùng Mông tướng quân cẩn thận bàn bạc, trẫm cũng sẽ nghĩ biện pháp khác. Tóm lại, chuyện bắc chinh Hung Nô phải bắt đầu trước khi cuối hạ. Nếu không khí hậu phương bắc rét lạnh sẽ ảnh hưởng lớn đến chiến lực quân Tần”.

Nói tới đây. Quay đầu lại nói với Tiêu Hà: “Tiêu Hà mau chóng nghĩ biện pháp kiếm lương thảo, nếu là cuối hạ khởi binh, lương thảo phòng chùng có thể tiếp ứng được”.

Tiêu Hà chấp tay nói: “Hiện giờ tất cả lương thảo đã kiếm xong, ngoài một phần vận chuyền trong quàn, có bày thành còn chưa động vào, không biết bệ hạ bố trí như thế nào?”.

Trương Cường suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Tất cả lương thảo toàn bộ vận chuyền về Hàm Dương. Đợi lúa gạo ở Thục chín, cũng toàn bộ vận chuyển về Hàm Dương.

Nói tới đây, Tiêu Hà bỗng nhiên nhớ tới Trương Lương vẫn còn nhốt trong ngục Hàm Dương, bất giác thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói với Trương Cường: “Bệ hạ, Trương Lương nhốt tại ngục Hàm Dương đã một năm, mong bệ hạ xem xét tài nâng mà tha cho”.

Trương Cường nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Trương Lương mặc dù có tài nhung cũng không muốn đề trẫm dùng, hành vi phạm tội của hắn. Trẫm đã khai ân, nếu là thà hắn ra tù, dâm ba năm sau sẽ nói sau!”.

Nói xong, âm thầm cười lạnh: hiện giờ Lưu Bang chậm chạp không chịu thiệt tỉnh quy thuận, đầy rẫy dã tâm. Thế lực lại đang lớn mạnh, chính mình bị Hung Nô dày dưa không thể toàn lực tiêu diệt, nếu là lúc này thà Trương Lương, mặc hắn đi dựa vào Lưu Bang, chính mình chẳng lẽ không phải quá ngu ngốc?!

Nghĩ đến đây, quét mất nhìn mọi người ở đây. Đứng dậy nói: “Chuyện hôm nay nói tới đây. Nếu là các khanh không có việc gì nữa, hôm nay cứ như vậy đi!”.

Đang muốn đứng dậy, nghe thấy Phùng Khứ Tật nghiêm mặt nói: “Bệ hạ liên quan đến thiên hạ an nguy, mong tuyệt đối không được tự ý rời cung như vậy, cựu thần thật sự thân thể không tốt, không chịu nổi sợ hãi như vậy”.

Trương Cường cũng biết, lần này xuất cung, làm cho Phùng Khứ Tật sợ hãi không ít, bất giác hơi áy náy gật đầu nói: “Thừa tướng yên tâm, trẫm sau này xuất cung, nhất định báo cho Thừa tướng”.

Nói xong, nhẹ nhàng cười, đứng dậy phẩy tay áo bò đi, chỉ còn Phùng Khứ Tật trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở trong đại điện. Hấn vốn là phải khuyên ràn Trương Cường, không được làm chuyện cài trang xuất cung, dù sao cũng là chuyện quá mức nguy hiềm, thứ hai là rất có tổn hại đến uy nghi của đế vương, ba là hành vi này không thể tưởng tượng được, lúc này mới cố gắng khuyên rân. Không nghĩ tới lại bị Trương Cường hời hợt quay đi như thế, sau một lúc làu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Trở lại tểm điện, thay thường phục thòng thường, Trương Cường lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi gật đầu nói: “Lục Già đích thực là một nhân tài, dùng hắn đề quân lý giáo dục thật là không tồi, dù sao cũng là nhà tư tưởng a!”.

Hàn Hoán nghe lời nói của Trương Cường không hiểu ra sao, vội cẩn thận cười nói: “Nếu bệ hạ coi trọng Lục Già sao không triệu hắn vào triều nhậm chức, mà lại đề huynh đệ hai người hắn ở bên cạnh Thừa tướng?”.

Trương Cường nghe vậy cười lạnh một tiếng, gật đầu nói: “Huynh đệ Lục Già xuất thân bần hàn, ngươi cũng thấy đấy, nhà bọn họ cơ hồ chỉ có bốn bức tường. Hiện giờ trẫm cho bọn hắn đáp án của càu đố kia, đã là ân huệ rất lớn, hiện giờ lại cho bọn họ một cơ hội tiến thân làm quan, tuy rằng trẫm chỉ gặp bọn họ lần đầu, nhung nhất định làm cho bọn họ cảm kích đến suốt đời. Tiêu Hà là nhàn tài kiệt xuất, nếu không có sơ xuất gì nhất định sẽ là một hệ lang tướng của Đại Tần ta. Chính là... Không thể không đề phòng một chút!”.

Nói tới đây, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Hoán, lúc này mới phát giác Hàn Hoán đang nhập thần lắng nghe, bất giác hừ lạnh nói: “Hôm nay trẫm nói điều này, không được tiết lộ, hiểu chưa?”.

Hàn Hoán nghe vậy cả người run lên, vội vàng khom người nói: “Nò tài hiểu được!”.

Nói tới đây, cẩn thận tiến lên nửa bước, dàng lên Trương Cường một tách trà nóng, vừa thấp giọng nói: “Bái Công phu nhân từ sau khi vào cung, liền chỉ là chuyên tâm chăm sóc Lưu mỹ nhân, cũng không hành động khác”.

Trương Cường im lặng gật gật đầu, lật giờ một tập tấu chương thật dày trên bàn, gật đầu nói: “Không biết Thành Thái có tin tức gì không? Lần này phi hành quân không công mà lui thật sự đáng tiếc”.

Hàn Hoán cẩn thận cười nói: “Phi hành quân của Thành tướng quân thật sự lợi hại, bệ hạ có thể yên tâm, nhất định không có việc gì”.

Trương Cường vừa ngồi xuống ngự tháp, vừa gật đầu thở dài: “Phùng lão Thừa tướng hôm nay chịu sức ép này, thân thể nhất định chịu không nồi, ngươi đi lĩnh nhân sâm mang đến cho Thừa tướng!”.

Hàn Hoán trà lời một tiếng, đang muốn lui ra, chỉ nghe ngoài điện một gã tiều nội thị bẩm tấu nói: “Bệ hạ. Bái Còng phu nhân cầu kiến bệ hạ”.

Trương Cường hơi giật mình, Lữ Hậu bỗng nhiên tới gặp chính mình, rốt cuộc có mục đích gì? Hay là vẫn đến vì Lưu Bang?

Nghĩ đến đây, sấp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới y bào Hàn Hoán, lệnh Lữ Hậu vào điện.

Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài điện truyền đến, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Lữ Hậu một thân y phục tơ lụa màu tím, dáng vé đoan trang khoan thai mà đến, nhìn thấy Trương Cường mỉm cười thi lễ nói: “Thần phụ diện kiến bệ hạ”.

Trương Cường không biết nàng đến rốt cuộc có ý tứ gi. Bất giác gật đầu cười nói: “Phu nhân không cần đa lễ, mau bình thân”.

Ngồi xuống bên dưới Trương Cường. Lữ Trĩ lúc này mới cúi đầu khẽ thở dài: “Bệ hạ, Lữ Trĩ tiến cung đã một tháng, may mắn được bệ hạ chiếu cố, hết sức khoản đãi với Lữ Trĩ, Lỗ Nguyên tính tình khờ dại, khó tránh khỏi đôi khi có chút tính tình trẻ con. Bệ hạ vẫn sùng ái coi trọng như trước, phu thê thần phụ vô cùng cảm kích, chỉ là hiện giờ Bắc Địa căng thẳng, Bái Còng thân thể không khỏe, cho người báo tín thần thiếp trở về. Chính là...

Trương Cường trong lòng biết Lưu Bang nhất định lại có kế hoạch gì, lúc này mới cho Lữ Trĩ đến thăm dò, bất giác gật đầu cười nói: “Ái khanh vẫn là quan hệ thông gia của trẫm, tương lai là cốt nhục chí thân của hoàng tử, nếu quả nhiên có việc, có thể quay lại bất cứ lúc nào. Cứ yên tâm”.

Nghe Trương Cường nói như vậy, Lữ Trĩ sắc mặt mất tự nhiên cười cười nói: “Bệ hạ phó thác Lỗ Nguyên cho thần phụ, nếu là vội vàng mà đi như vậy, thật sự có chút thẹn với bệ hạ, cũng có chút không đành lòng”.

Trương Cường nghe vậy. Bỗng nhiên gật đầu nói: “Bái Công bị bệnh? Sao trẫm không biết?”.

Lữ Trĩ thần sắc buồn bã, gật đầu nói: “Bái Công từ khi bệ hạ thánh chỉ tuyên triệu, mà sau khi Hung Nô xàm nhập phía nam chặn đường, liền ngày đêm lo lắng, không thể yên giấc, chỉ sợ mất nghĩa thần từ. Huống hồ bệ hạ với Lỗ Nguyên coi trọng sủng ái như thế. Lại ái ngại, lúc này mới thành bệnh không tiện nói ra. Hiện giờ cho người triệu thần phụ trở về, chỉ sợ là đã...

Nói tới đây, đòi mắt đẹp rung rưng giương mắt nhìn Trương Cường nói: “Bệ hạ, thần phụ hôm nay phải cáo từ bệ hạ, chỉ là Lỗ Nguyên còn chưa biết, tránh cho nó lo lắng, đợi sinh xong hoàng tử, phu thê thần phụ nhất định cùng đi triều kiến”.

Lời của nàng, chưa nói xong, Trương Cường liền mơ hồ nhận ra chân tướng của sự việc, xem ra nhất định là Lữ Trĩ đã biết mình nói chuyện xuất binh đánh Hung Nô trên hội triều, lúc này mới sốt ruột trở về báo tín cho Lưu Bang, hơn nữa Hung Nô lần này gãy cánh quay về, nếu là có giao tiếp với Lưu Bang, Lữ Trĩ ra mặt quay vần là tốt nhất, chỉ sợ đó mới là lý do mà nàng vội vàng trở về.

Nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm cười lạnh... Nếu là mình không đề Lữ Trĩ trở về, chỉ sợ Lưu Bang sẽ chó cùng rót giậu, trước mắt đang ở chuẩn bị chiến tranh cùng Hung Nô, sao có thể tiêu diệt Lưu Bang, phải nghĩ biện pháp khác mới được, tốt nhất có được một biện pháp không đánh mà thắng.

Đang suy nghĩ, thản nhiên nói với Lữ Trĩ: “Phu nhân vội vàng trở về như thế, trẫm thật lo lắng Lỗ Nguyên sẽ rất là thương tâm, chẳng lẽ phu nhân không thương con gái của mình?”.

Lữ Trĩ bị Trương Cường chất vấn đột ngột làm cho cả kinh biến sắc, miễn cưỡng cười cười, theo bàn năng nói: “Hiện giờ sự tình nguy cấp, cũng không thể lo cho nó...

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức phát giác mình đã nói sai, vội vàng sửa lời nói: “Nếu là bệ hạ lo lắng Lỗ Nguyên, thần phụ sẽ ở lại mấy ngày”.

Trương Cường biết đòn đả kích kia nhất định làm cho Lữ Trĩ cả kinh không ít, trong lòng cười thầm, trên mặt thần sắc vẫn bất động gật đầu nói: “Nếu như vậy, là tốt nhất, chỉ là Bái Công nhiễm bệnh nhẹ, trẫm cùng không thể vò tình quá mức, như vậy đi, phu nhân có thể trở về, trẫm sẽ sai người hầu hạ Lỗ Nguyên.

Nói tới đây, cố ý không biết cười nói: “Phu nhân sau khi trở về nhất định phải chăm sóc tốt cho Bái Còng, an nguy của quận Nhạn Môn trẫm đã giao cho ông ta rồi, chớ phụ kỳ vọng của trẫm”.

Nói xong, bèn chuyển đề tài, gật đầu nói: “Đợi sinh hoàng tử xong, Bái Còng lập được còng huân, trẫm liền phong chư hầu, chớ phụ kỳ vọng của trẫm!”.

Lữ Trĩ nghe vậy, không biết Trương Cường rốt cuộc từ lời nói trong miệng mình phát ra đã xuôi tai bao nhiêu, sớm lo lắng vô cùng, lúc này nghe được Trương Cường lại có ý phân phong chư hầu, trong lòng âm thầm vui mừng, nếu Trương Cường không để ý lời nói của mình, có thể thấy được hắn cũng không có lòng nghi ngờ với Lưu thị.

Bất giác làm ra một bộ dáng cảm động đến rơi nước mất, nặng nề mà quỳ rạp xuống đất, rung rung nói: “Cả nhà Lưu thị chịu đại ân của bệ hạ, tuyệt không dám phụ bệ hạ”.

Trương Cường mặc dù ấn tượng không tốt với Lưu Bang, hơn nữa bọn họ lại vì có được tín nhiệm của mình mà cam tâm hy sinh Lỗ Nguyên vô tội, trong lòng thật có ba phần đồng tình với Lỗ Nguyên, không khỏi thâm ý sâu sắc nói: “Lỗ Nguyên vô tội, lại mang cốt nhục chí thân của trẫm, trẫm sẽ trẫm lo thỏa đáng, các ngươi yên tâm”.

Nói xong, thở dài một tiếng nói: “Phu nhân đi xuống để cho trẫm sai người mang tới mấy củ nhân sâm tốt nhất, ban cho Bái Công, là một chút tâm ý của trẫm!”.

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.