Sau một đêm tuyết lớn, không khí sáng sớm trở nên vô cùng lạnh lẽo, thời tiết sau tuyết ngập tràn gió, gió bắc thổi rát hết cả mặt, đâu đâu cũng thấy một màu trắng lạnh lẽo, nối trời với đất lại một dải.
Trong điện Chiêu Đức tại Cung Hàm Dương, mấy góc trong điện bày mấy bông hoa hồng, khiến cho căn phòng có thêm chút sức sống. Mấy bồn hoa này là mấy bồn hoa hồng được Trương Cường chuyển vào phòng từ mùa hè, loại thực vật này với nhiệt độ trong phòng đã khiến cho hoa quên đi cái lạnh khắc nghiệt trong mùa đông, mấy nụ hồng đang ngậm chờ nở, dường như cũng không ngại đón cái lạnh khắc nghiệt của gió tuyết.
Trương Cường đang ngồi trước trường kỉ đọc bản tấu, trong đại điện im ắng, mấy tên nô tài kính cẩn đứng chờ hầu trong góc đại điện, Hàn Hoán đứng sau ngai vàng của Trương Cường, cẩn trọng chỉnh lý lại đống bản tấu mà Trương Cường vừa phê xong.
Lúc này, tiếng bước chân từ ngoài điện vọng vào, một tên nội giám nhẹ nhàng chạy vào trong điện, nhỏ giọng bẩm: “Bệ hạ, Tiêu Hà đang ở bên ngoài điện chờ diện kiến”
Trương Cường nghe xong, viết cẩn thận lên một bản tấu về dẹp loạn trên đất Thục: “Sau khi bình định phản loạn xong, sẽ định đoạt, khanh hãy cứ quan tâm nhiều hơn đến nỗi khổ của nhân gian” vừa gật đầu, nói: “Hãy mời ông ta vào đây”
Tiêu Hà vì hôm qua nhận được lệnh hoàng đế triệu gọi hôm nay lên chầu, trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng không dám kháng chỉ, đành miễn cưỡng đến ngoài điện chờ đợi. Lúc này nhìn thấy Trương Cường cần mẫn như thể, trong lòng thấy xúc động, lại thêm ấn tượng trong cuộc họp triều lần trước, cách nhìn với vị hôn quân Trương Cường đã thay đổi không ít, thấy trước mặt sáng sủa hơn chút ít.
Nghe thấy lệnh gọi, liền chỉnh sửa lại áo quần, rồi bước vào trong điện, nhẹ nhàng quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế”
Trương Cường nhẹ bỏ bút trong tay xuống, cười gượng nhìn chữ mình viết như leo trèo, ồ, thời đại này đều dùng bút lông, bản thân không biết dùng, đúng lúc Triệu Cao nắm triều chính, hoàng đế không cần đích thân phê chuẩn bản tấu. Đây là cơ hội cho hoàng đế khổ luyện thư pháp, qua một năm khổ luyện, cũng đã khá hơn, nếu chỉ việc phê chuẩn bản tấu, cũng coi như còn miễn cưỡng đối phó được, triều thần vì biết hậu duệ nhà Tần từ nhỏ đã ham chơi, thư pháp mặc dù không thực đẹp, nhưng đối với việc xử lý chuyện triều chính cũng không có ngăn cản gì lớn, đành phải nhắm một mắt, mở một mắt.
Nhìn thấy Tiêu Hà đã nhìn thấy bút tích mình phê chuẩn bản tấu không được vừa mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc rồi âm thầm cười gượng một tiếng, nhẹ xua tay nói: “Khanh ngồi đi, trẫm triệu khanh đến, là vì nghe thừa tướng nói tài hoa của khanh đáng được trọng dụng, hiện tại công việc triều chính nhiều, Phùng thừa tướng tuổi cao, sức yếu, đã tận lực tiến cử khanh với trẫm, vì vậy trẫm muốn hỏi, khanh rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào với thế sự bây giờ”
Tiêu Hà kinh ngạc nhìn điệu bộ thong thả của Trương Cường, thầm kinh ngạc cái thần thế trầm định của hoàng đế, lại có một điệu bộ hiền hòa ẩn dấu trong cái bá chủ khó thấy của một vị hoàng đế, tuy nhiên cái vẻ hiền hòa này không thể cố ý ngụy tạo, mà là một loại khí chất vô hình, khiến cho người khác có cảm giác gần gũi.
Nghe thấy tiếng hỏi của Trương Cường, sững lại, suy nghĩ một lát, mới từ tốn trả lời: “Không biết bệ hạ muốn nghe thần nói gì?”
Trương Cường nhìn Tiêu Hà, cười: “Đương nhiên là lời nói thật, khanh có gì cứ nói, trẫm sẽ không trách tội”
Tiêu Hà nghe xong suy nghĩ kĩ rồi mới nhíu mày nói: “Không giấu gì hoàng thượng, trước khi diệt được Triệu Cao, và sau khi diệt được Triệu Cao, là hai cục diện cô độc khác nhau, không biết bệ hạ muốn nghe điều nào?”
Trương Cường nghe thấy thế lấy tay gõ gõ trường kỉ, gật đầu: “Ngươi cứ nói hết đi, trẫm đang nghe”
Tiêu Hà ung dung ngồi lên ghế trịnh trọng thưa: “Trước khi Triệu Cao bị diệt, bọn đạo chích cướp bóc nổi lên khắp nơi, nhân dân vì không cách nào gánh được lao dịch và thuế má mà lũ lượt nhảy vào giang hồ làm cướp, loạn vô cùng. Triệu Cao lại giấu không báo, càng làm cho tình hình thêm nghiêm trọng, triều chính hoang phế đã lâu, phe phái Triệu Cao chỉ biết mưu lợi cho mình mưu sát quan trong triều hơn một nửa, các vị trí quan viên đều thiếu vắng khiến tình hình các nơi không có cách nào kịp thời tấu lên triều đình, Lý Tư tuy là thừa tướng nhưng không có cách nào ngăn chặn được Triệu Cao, chỉ làm cho tình hình triều đình ngày càng xấu đi, nếu chưa diệt được Triệu Cao, Lý Tư chưa chết, thiên hạ Đại Tần, sẽ không có quang cảnh mười năm nữa”
Nói đến đây, liền cẩn trọng nhìn Trương Cường, đang định nói tiếp thì nghe Trương Cường nói: “Lý Tư là danh thần đã giúp Đại Tần ta thống nhất thiên hạ, ngươi căn cứ vào điều gì mà nói thế”
Tiêu Hà nhìn kĩ Trương Cường, rồi mới cẩn trọng nói: “Lý Tư có công với tiên hoàng bình định thiên hạ, đúng là đại công thần hiếm có, nhưng bây giờ không giống như xưa, tiên hoàng tại thế, Lý Tư còn có thể tận tụy, còn được gọi là lương tướng. Thế nhưng con người này rất quan liêu, quá xem trọng lợi ích cá nhân, không đủ quang minh chính đại, khi nghìn cổ nhất đế tiên hoàng còn tại vị, ông ta còn có bớt phóng tay, sau khi tiên hoàng băng hà, ông ta bèn chỉ chăm chăm lợi ích cá nhân mà đấu đá riêng tư với Triệu Cao, hoàn toàn không quan tâm gì đến đại cục quốc gia, con người này chết rồi cũng không có gì đáng tiếc. Còn Phùng thừa tướng, trung thành tận tâm, mặc dù tài cán không bằng Lý Tư nhưng là người bệ hạ có thể tin tưởng nhờ cậy“.
Trương Cường nghe xong, thầm ngạc nhiên với cách đánh giá chích một cái thấy máu của Tiêu Hà với Lý Tư, bèn gật đầu: “Theo khanh, trẫm lại có thể bình định thiên hạ giống như tiên hoàng được không?”
Tiêu Hà nghe thấy, trầm ngâm một lát rồi nhận ánh mắt như bó đuốc của Trương Cường đáp: “Từ khi thần vào Hàm Dương, nhìn thấy bệ hạ ngày ngày cần mẫn chuyện triều chính, lại có những ý nghĩ đáng kinh ngạc, những cận thần bên bệ hạ đều là lương tướng danh thần, bệ hạ nếu muốn làm được như tiên hoàng cũng không khó khăn, tuy nhiên..
Nói đến đây, đôi mắt đầy thần thái quét nhanh qua Trương Cường, nhìn thấy Trương Cường không có ý trách tội, chỉ thể hiện thái độ lắng nghe rất chăm chú, trong lòng cảm động tiếp tục nói: “Nếu cách nghĩ của bệ hạ tránh đi một số thứ không thiết thực, thì xưng hùng thiên hạ cũng không phải việc khó. Tuy nhiên, Hạng Thị ở đất Sở không thể không phòng, bệ hạ còn phải chuẩn bị sớm, mặc dù có tướng quân Mông Điềm, nhưng cũng không thể coi nhẹ”
Trương Cường nghe xong liên tục gật đầu, nói: “Không sai, Hạng Thị ở đất Sở, thực sự là mối họa lớn trong lòng trẫm, nhưng Hạng Vũ chẳng qua cũng chỉ là kẻ phàm nhân, quá xem trọng tình nghĩa, chỉ e ngày sau bị kẻ khác cướp mất, trẫm thật sự cần phải đề phòng, người cần đề phòng nên là người ở trong tối mới phải”
Nói xong, liền nhìn Tiêu Hà đầy ẩn ý, nhẹ gật đầu: “Rốt cuộc kẻ ở trong bóng tối là ai, trẫm còn chưa xác định được, rốt cuộc chỉ là suy đoán của trẫm, tuy nhiên, trẫm hi vọng ái khanh có thể thật sự lĩnh thiên ý, làm một danh tướng danh lưu thiên cổ”
Vừa dứt lời, liền nhìn Tiêu Hà rất chăm chú, cười nhạt một tiếng, hoàng đế nhìn nụ hoa hồng đang ngậm nụ chờ nở, nhìn trời nói: “Trẫm đến đây, ngồi lên vị trí này, mặc dù là thân không tại mình, nhưng trẫm sẽ tận lực làm tốt, không để Đại Tần chịu tổn thất nào, nếu có người có ý đồ khác, tuyệt đối không thể qua được mắt trẫm”
Tiêu Hà nghe xong, toàn thân run lên, chầm chậm gật đầu: “Tiêu Hà hôm nay nói chuyện cùng bệ hạ, trong lòng rất thoải mái, Tiêu Hà vẫn là quan nước Tần, đương nhiên hi vọng Đại Tần quốc phú dân cường. Tiêu Hà vốn chỉ là chức quan coi tù nhỏ bé lại được thiên tử coi trọng, quả thực vạn phần kinh sợ, chỉ biết tận tâm hơn với bệ hạ tận tâm với xã tắc.”
Trương Cường nhìn ông ta cười nhạt, gật đầu: “Những lời hôm nay trẫm nói, đều hi vọng lưu tướng lại bên mình, ái khanh hãy quay về nghĩ thêm đi”
Tiêu Hà nghe xong, mới đứng dậy ung dung hành lễ: “Vi thần cáo lui”
Nhìn bóng Tiêu Hà dần dần khuất tầm mắt, Trương Cường không kiềm được thở dài một tiếng, con người Tiêu Hà thật khó ứng phó, đích thân hoàng đế múa lưỡi thuyết phục mà cũng không khiến hắn đồng ý, quả nhiên là danh nhân lịch sử. Tuy nhiên lương thần như con lừa giỏi, mặc dù khó thuần phục, nhưng chỉ cần có người thực sự thuần phục được, tương lai sao mà không chinh phục được thiên hạ.
Nghĩ đến đây, liền cười, vứt bỏ phiền muộn trong lòng, một khi tất cả ở đây vì sự xuất hiện của bản thân hoàng đế mà hoàn toàn thay đổi, thì thế giới này nhất định phải để ta nắm lấy.
-----o0o-----
Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu