Ánh nắng giữa trưa chói chang gay gắt soi rọi xuống tòa thành Hàm Dương, Trương Cường được hai ngàn quân cấm vệ hộ tống đến trước pháp trường, xung quanh pháp trường đã đứng sẵn rất nhiều bá tánh Hàm Dương đến xem hành hình, vì số hoàng tử công chúa chịu hình không giống với các quan viên bình thường khác nên bá tánh bị quân cấm vệ áo giáp sáng choang ngăn lại cách mấy mươi bước chân, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Pháp trường mang không khí ngột ngạt đã bày sẵn một dãy ván gỗ sắp đều tăm tắp, sau mỗi tấm ván gỗ đều có trói một người, họ bị binh sĩ ấn quỳ xuống đất, có người đã sớm sợ đến nỗi ngã lăn ra, toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt ngây ngây dại dại. Có người thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt giận dữ lóe lên tia sáng sắc lạnh, nhìn trừng trừng vào Trương Cường đang ngồi bệ vệ trên đài cao. Bắt gặp ánh mắt căm hờn đó, Trương Cường ngấm ngầm chua xót, không biết có bao nhiêu người hận thấu xương tên hôn quân vô đạo như mình rồi?
Đám hoàng tử công chúa kia đa phần đều lớn tuổi hơn Tần Nhị Thế, do lúc Tần Thủy Hoàng tại vị không hề coi trọng đứa con trai nhỏ nhất và cũng lêu lỏng nhất Hồ Hợi, cộng thêm Phù Tô là con trưởng, theo lễ pháp kế thừa ngôi vị là chuyện đương nhiên, nào ngờ bị Hồ Hợi không có tư cách nhất đoạt ngôi, một số người không cam tâm thần phục, lúc này lại đối mặt với cái chết, mấy vị hoàng tử lớn tuổi đã biết khó giữ được mạng sống, bèn vừa khóc lóc vừa mắng chửi: “Trời cao không có mắt, Đại Tần ta bị hủy trong tay gian thần tiểu nhân, uổng cho cơ nghiệp năm trăm năm của Đại Tần, hai mươi năm thống nhất sáu nước! Phụ hoàng, hãy mở to mắt mà xem lũ gian tặc ác đồ này đi! Phụ hoàng ơi…” Chỉ chốc lát, mười bảy vị hoàng tử công chúa trong pháp trường đều cùng khóc lóc thảm thiết vang trời.
Tiếng khóc xoáy thẳng vào tim, không những Trương Cường toàn thân lạnh cóng, ngay cả bá quan có mặt và mấy vạn bá tánh tụ tập xung quanh pháp trường đều tỏ ra thương xót. Khoan nói đến các hoàng tử, mấy nàng công chúa mới quả thật oan ức, trong thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ, phụ nữ phần lớn đều bị trở thành món đồ chơi cho kẻ thắng lợi, vốn dĩ họ không cần phải gánh lấy tội trạng, thế mà giờ đây bị đem ra làm vật hy sinh. Rất nhiều người đã bắt đầu rơi nước mắt, cảnh vật khắp thành Hàm Dương phủ một màu ảm đạm.
Trương Cường gần như không thể kiềm chế nổi cơn giận sôi sùng sục trong lòng, vừa định đứng dậy ngăn cản, chợt nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của bá quan văn võ bên dưới, hắn lắc đầu cười chua chát, trước mắt mọi thứ đã được định đoạt, dù mình có truyền lệnh xuống tạm thời cứu được mạng sống của những người này, nhưng mình không có bằng chứng biện minh cho họ, thậm chí ngay cả một người đáng tin cũng không có, làm sao chống chọi với gian thần Triệu Cao đây? Hơn nữa một khi trở mặt với Triệu Cao, e rằng vận mệnh và mạng sống của mình phải rút ngắn đi 3 năm rồi, ông trời đã sắp đặt hắn tới đây, Trương Cường không cam tâm để Triệu Cao đạt được ý nguyện, hắn quyết tâm thay đổi lịch sử. Nghĩ đến đây, Trương Cường cố gắng nuốt ngược cơn giận về.
Đúng lúc này, Triệu Cao nghênh ngang đến trước chỗ ngồi của Trương Cường, dõng dạc cất tiếng: “Bệ hạ, thời khắc đã đến, mời bệ hạ ban lệnh hành hình!”
Trương Cường lạnh lùng gật đầu một cái, nói: “Trẫm đã giao mọi việc cho phủ lệnh lo liệu rồi, phủ lệnh cứ ra lệnh là được!”
Triệu Cao đắc ý khẽ gật đầu, quay sang một tên thái giám bên cạnh hô lớn: “Hành hình!”
Tên thái giám kia mau mắn truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, chỉ thấy mười bảy tên đao phủ vạm vỡ cởi trần, tay cầm rìu lớn, đầu cột khăn đỏ xuất hiện, bước đến đứng cạnh tấm ván, hai tên lính đứng canh giữ sau lưng tù nhân đồng loạt xé toặc y phục của tử tù bất kể nam nữ, đẩy họ nằm dài lên ván gỗ, tiếp đến đao phủ vung rìu lên chém mạnh xuống, tia sáng sắc lạnh lóe lên, máu tươi văng tung tóe, chỉ một thoáng khu vực xung quanh pháp trưởng đã bị nhuộm đỏ, mùi máu tanh nồng nặc hòa quyện cùng mùi đất bốc lên xộc thẳng vào mũi, thêm vào tiếng kêu la thảm thiết của tử tù, không gian như bị bóp nghẹt trở thành địa ngục trần gian.
Đây là lần đầu tiên Trương Cường chứng kiến cảnh hành hình tàn bạo “Yêu trảm” chỉ xếp sau hình phạt “Lăng trì” trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, mười bảy người bị chặt ngang lưng tạm thời vẫn chưa chết, họ đang giãy giụa đau đớn dưới đất, tiếng kêu chọt thẳng vào màng nhĩ, máu và nội tạng kéo lê dưới mặt đất, những người xung quanh đều cảm thấy khó thở, một số chịu không nổi khom lưng nôn mửa, số bá tánh đứng từ xa lặng lẽ rời đi, một số nho sĩ đưa tay áo lên gạt nước mắt.
Có hai vị hoàng tử trên dưới ba mươi tuổi, phần eo đã bị chặt đứt hoàn toàn, thân dưới bị bỏ lại cách xa nửa thước, nội tạng lòi hết ra ngoài, hai người nắm chặt tay nhau, trên khuôn mặt trắng bệch chỉ có đôi mắt vẫn sáng lên dưới mái tóc bù xù, họ cắn răng không kêu lên tiếng nào.
Trương Cường gần như không kiểm soát nổi cảm xúc, hắn xuất thân từ thời đại văn minh, tuy là đội trưởng lính đặc nhiệm từng đối mặt với cái chết nhiều lần, nhưng cảnh hành hạ người khác một cách tàn bạo như thế đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhất là thấy đám người này đều vô tội, chỉ vì bị Triệu Cao hãm hại nên mới đón nhận cái chết thảm thương, trong lòng Trương Cường càng thêm khó chịu.
Trương Cường cố tỏ ra bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói với Triệu Cao: “Trẫm thấy không khỏe, muốn về cung nghỉ ngơi, phủ lệnh hãy ở lại giám sát là được!”
Triệu Cao không thèm nhìn vào Trương Cường, dửng dưng nói: “Bệ hạ muốn về cung A Phòng hay ở lại thành Hàm Dương?”
Trương Cường nghe hỏi, nhớ tới các hoàng thân quý tộc đều ở trong thành Hàm Dương, mình muốn tụ tập lực lượng chống lại Triệu Cao thì nên ở lại đây tốt hơn, bèn gật đầu đáp lời: “Trẫm tạm thời ở lại Hàm Dương, 3 ngày sau sẽ về cung A Phòng.”
Nói xong, mặc kệ Triệu Cao có đồng ý hay không, Trương Cường bước nhanh xuống đài cao leo lên xe ngựa, dưới hộ tống của Thành Thái đi thẳng vào khu vực trung tâm thành Hàm Dương.
Thành Thái thúc ngựa lại gần bẩm tấu: “Không biết bệ hạ muốn đến Cam Tuyền cung hay Hàm Dương cung nghỉ ngơi?”
Trương Cường thót tim một cái, hắn làm sao biết hai cung điện này có gì khác biệt? Suy nghĩ một lúc mới gật đầu dò hỏi: “Theo ý khanh thì trẫm nên đến nơi nào tốt hơn?”
Thành Thái trả lời thẳng thắn: “Bệ hạ nên vào ở Hàm Dương cung, đây là nơi ở của các đời Tần vương, nếu được tổ tiên phù hộ, nói không chừng có thể giúp chúng ta nghĩ ra cách đối phó với gian thần!”
Trương Cường nghe vậy đồng ý ngay: “Thế thì chúng ta hãy đến Hàm Dương cung!”
Khi Trương Cường được Thành Thái dẫn theo hai ngàn cấm vệ hộ tống về Hàm Dương cung mới phát hiện tòa cung điện này không hề thua kém cung A Phòng về mặt khí thế, thậm chí về độ chạm khắc tinh tế còn có phần tốt hơn, dù sao đây cũng là nơi ở suốt mấy trăm năm của các đời Tần vương, tuy diện tích không to như cung A Phòng, nhưng nét đẹp cổ điển uy nghi lại vượt trội hẳn. Hàm Dương cung là biểu tượng quyền lực tối cao của Đại Tần, vị trí chính trị quan trọng của nó không thể xem nhẹ, tòa cung điện chia làm 2 tầng trong và ngoài, phân biệt là Hoàng thành và Cung thành, trong hoàng thành là các cơ quan hành chính và phủ đệ quý tộc quan viên.
Cung thành rộng hơn trăm mẫu, là nơi nghỉ ngơi thượng triều của Tần vương, nơi đây gồm mấy mươi tòa điện lớn nhỏ, tuy từ khi cung A Phòng xây xong Tần Nhị Thế không ở tại đây nhưng nơi đây vẫn là trung tâm quyền lực và chính trị của triều đại nhà Tần.
Trương Cường vừa mới đặt chân xuống một tòa cung điện rộng lớn, đám đông cung nữ thái giám gần nghìn người chỉnh tề quỳ rạp dưới đất đồng thanh hô to: “Hoàng thượng vạn tuế!”
Trương Cường đứng trước một đống người lạ, ngơ ngác một hồi mới gật đầu nói: “Đứng dậy cả đi! Trẫm ở lại đây vài ngày, các ngươi hãy tự lo liệu lấy!”
Sải bước đi vào trong đại điện, mấy cô cung nữ trẻ trung xinh đẹp đợi sẵn trong điện lập tức quỳ xuống hành đại lễ, Trương Cường cố gắng kiểm soát cảm giác xa lạ, ngượng ngùng gật đầu truyền lệnh: “Đứng dậy đi! Trẫm thấy không khỏe, các ngươi lui xuống trước đi!”
Dứt lời, Trương Cường đi tiếp vào nội điện, do mới tận mắt chứng kiến cảnh hành hình đẫm máu nên đến giờ hắn vẫn chưa thể hồi phục bình tĩnh, tuy trước kia Trương Cường có đọc sách lịch sử thấy ghi chép những cực hình thời cổ đại nhưng không cảm thấy tác động mạnh như bây giờ, những ánh mắt đau đớn tuyệt vọng, những cơ thể ngập chìm trong máu không ngừng rên la giãy giụa, Trương Cường càng nghĩ càng thấy tức giận.
Không còn kiềm chế được nữa, Trương Cường nghiêm giọng quát lớn với một cung nữ đang đứng hầu trong điện: “Đi lấy rượu cho trẫm! MK, yêu trảm, sau này tao thề phải bắt mày nếm thử mùi vị đó!”
Cô cung nữ bị tiếng quát của Trương Cường làm run bắn người, vội khúm núm lui nhanh ra ngoài không dám nán lại nửa giây, do quá hốt hoảng nên đụng phải một lư hương gần đó, chỉ nghe “Choang!” một tiếng vang lên, chiếc lư hương rơi thẳng xuống đất, âm thanh dội lại trong đại điện rộng lớn càng thêm rợn người.
Trương Cường bị âm thanh đó làm giật mình bừng tỉnh, thấy cô cung nữ đang quỳ xuống dập đầu lia lịa, luôn miệng van xin: “Hoàng thượng tha tội, nô tì đáng chết!” Hắn thở dài một tiếng, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Ngươi lui xuống đi! Trẫm muốn yên tĩnh một mình.”
Dứt lời, Trương Cường quay đầu ra ngoài điện gọi lớn: “Thành Thái, khanh vào đây!”
Thành Thái nghe truyền gọi nhanh chân bước vào đại điện, thấy Trương Cường tối sầm mặt, bèn đến gần nói nhỏ: “Bệ hạ, Thành Thái đợi lệnh!”
Trương Cường nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào mắt Thành Thái dò hỏi: “Chắc Triệu Cao không phát hiện ra Thập nhất hoàng muội chứ? Chuyện hôm nay nghiêm trọng như thế, Lý Tư thân là thừa tướng chẳng lẽ không hề đứng ra phản đối?”
Thành Thái cung kính đáp lời: “Hôm qua thừa tướng đã vì chuyện này cãi nhau một trận với Triệu Cao, hôm nay hành hình đáng lẽ phải do thừa tướng giám trảm, thừa tướng lấy cớ thân mang trọng bệnh không xuất hiện nên Triệu Cao mới thay thế. Đêm qua thần đã nhận được tin, nhưng do cung cấm đã đóng cổng, không có bệ hạ triệu kiến không cách gì vào cung, nên mới…”
Trương Cường chán ngán thở dài: “Trẫm trơ mắt đứng nhìn huynh đệ tỷ muội chết oan mà không thể cứu giúp, khanh có từng gặp một vị quân vương vô dụng như thế chưa?”
Thành Thái quỳ ngay xuống đất, trịnh trọng nói: “Bệ hạ là bậc minh quân, mối thù này sẽ có ngày chúng ta tính với tên gian thần Triệu Cao, vì Đại Tần, vì bệ hạ, thần dù có bỏ mạng cũng không tiếc nuối.”
Lúc này Trương Cường cần nhất là những trung thần nghĩa sĩ, nghe vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên, tiến tới một bước đỡ Thành Thái đứng dậy, thốt lên: “Trẫm quả nhiên không nhìn lầm khanh!”
Thành Thái cảm động trong lòng, mấp máy môi vài cái, lại quỳ mọp xuống đất khấu đầu, nói: “Thần thề hết lòng tận trung với bệ hạ!”
Trương Cường tuy vẫn chưa dám đặt hết niềm tin vào người khác, nhưng nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ chân thành của Thành Thái, mối lo trong lòng tạm thời lắng dịu xuống.
.
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân