Trong gió đông lạnh lẽo, Mông Điềm dẫn hai vạn tinh binh mật phục ở Dã Lang Giản, im lặng đợi Vương Bôn đến. Gió đông nửa đêm lại càng thổi mạnh, cái rét càng tê tái, hai vạn quân Tần lặng lẽ mật phục hai bên khe núi hiểm yếu, dù tiếng gió thổi ghê người, vẫn đứng sừng sững bất động, chỉ có bóng con báo vì săn mồi trong đêm đen mà đã sớm quên mất môi trường xung quanh. Trong đêm đen, ngoài tiếng hí của một hai chiến mã, khe núi hoàn toàn yên tĩnh, sát khí vô hình bao phủ khắp sơn lâm.
Mông Điềm đứng nơi cao nhất của khe núi, lạnh lùng ngó trân trân khe núi đen đặc, lá cờ chiến màu đen sau lưng ông như tan vào đêm đen, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cờ bay phần phật. Nhìn đêm đen, Mông Điềm hít sâu một hơi khí lạnh, nắm chắc dây cương trong tay, con chiến mã bất an hí lên. Tiếng bước chân trầm trầm vọng từ núi xuống, hướng mắt lên nhìn, một tên lính hóa trang thành người miền núi, đầm đìa mồ hôi bước nhanh đến trước mặt Mông Điềm, nói lớn: “Tướng quân, đã phát hiện hơn 1 vạn 3 nghìn quân Thục đang nhằm hướng Dã Lang Giản tiến đến”
Mông Điềm nghe thấy, trm một tiếng, gật đầu, nói với tên lính thân cận bên cạnh: “Lệnh cho tất cả quân, không có mệnh lệnh của bản tướng quân, không ai được tùy ý hành động”
Tên lính thân cận đáp một tiếng rồi quay lưng mất hút vào đêm đen hun hút gió, cái sát khí lạnh buốt xương vốn có nay dưới mệnh lệnh lạnh như băng của Mông Điềm, lại càng thêm lạnh lẽo.
Theo mệnh lệnh ban ra, hai vạn quân Tần trong khe núi hưng phấn chờ đợi sự xuất hiện của thú săn.
Một trận gió lạnh buốt xương thổi qua, âm ỉ đưa đến tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng phì phò của chiến mã, mấy bó đuốc soi tỏ vẻ mặt kinh sợ bí bách trên khuôn mặt binh sĩ, cùng vào khe núi, cánh quân Thục bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hướng vào sâu trong khe núi.
Mông Điềm lạnh lùng nhìn đoàn quân theo ý đồ dưới núi toàn tốc đi qua khu vực địa thế hiểm yếu, mật phục tứ phía, Vương Bôn quả nhiên rất giàu kinh nghiệm, đã ý thức được khả năng bị mai phục trong núi, không khỏi lặng lẽ thở dài, Vương Bôn và ông vốn là huynh đệ thân thiết, nhưng không ngờ lại có một ngày giao đấu thế này.
Đương lúc suy nghĩ, dưới núi quân Thục trong ánh lửa le lói đã tiến đại bộ phận vào giữa núi, Mông Điềm thở sâu một hơi khí lạnh, phát lệnh bắn cung tên với cánh quân bắn cung đã đứng chờ rất lâu đằng sau.
Trong tiếng vút nhói tai, vô số cung tên xé toạc màn đêm đen, bắn thẳng vào đám quân lính đang điên cuồng toàn lực chạy trốn, trong cơn mưa cung tên, vô số quân Thục còn chưa kịp phản ứng bị bắn xuyên thân, hai vạn quân Thục tổn thất hơn nửa dưới cơn mưa tên.
Vương Bôn cưỡi trên chiến mã, vội vàng chỉ huy binh sĩ nhanh chóng đi qua hẻm núi trốn nguy cơ bị giết, cận tướng Vương Uyên bên cạnh đột nhiên nghe thấy tiếng rít vun vút từ trong rừng phía sau vọng lại, biết tình hình không tốt, vội hét to lên: “Tướng quân cẩn thận”
Vương Bôn ngay lập tức cảnh giác cao độ, lúc này cũng đã nghe thấy tiếng vun vút, biết sự tình không tốt, không đợi Vương Uyên nhắc nhở đã sớm nghiêng người xuống ngựa, đánh mạnh vào đầu ngựa, con ngựa thuận thế nằm ngã xuống trên mặt đất lạnh lẽo, đồng thời hét lớn: “Mọi người ẩn nấp, đối phương có cung tên”
Lời ông vừa dứt, vô số cung tên từ trong đêm đen phi đến, một số quân Thục không kịp phản ứng trong cơn mưa tên lần lượt bỏ mạng, lại thêm địa hình hiểm yếu trong khe núi, tối đen một màu, quân Thục đại bại, lúc còn chưa kịp định thần, đã bỏ mạng mất một nửa.
Khi cơn mưa tên vừa rơi xuống, thì nghe thấy tiếng hét giết chói tai trong đêm tối vọng đến, vô số quân Tần dường như đáp từ trên trời xuống, xông vào quân Thục.
Vương Bôn sau khi nấp tránh được sự công kích của cung tên, vỗ vào đầu ngựa, chuẩn bị xoay lưng lên ngựa, thì phát hiện chiến mã không biết tự lúc nào đã bị cung tên bắn xuyên cổ, đã tắt thở từ lâu. Con chiến mã đã sát cánh cùng Vương Bôn gần 10 năm, nhiều lần cùng Vương Bôn vào sinh ra tử, lập được bao nhiêu chiến công hiển hách, lần này không ngờ lại chết nơi đây, thật khiến cho Vương Bôn vô cùng đau đớn.
Chỉ là lúc này không phải là lúc để cho ông nghĩ được điều gì khác, vô số quân Tần đang giương cao khiên, tay lăm lăm kiếm dài, điên cuồng lao ra từ trong rừng sâu đêm tối, quân Thục vừa bị cung tên tấn công còn chưa kịp định thần, còn chưa kịp tổ chức lại thế trận, liền bị quân Tần đánh cho tối tăm mặt mũi.
Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng thét bi ai, vật lộn chống lại, tiếng đao kiếm va vào nhau, tiếng hí hét của chiến mã, trong ánh lửa hỗn tạp nhức mắt, mùi máu tanh lợm trong gió đông hun hút thổi bao trùm cả hẻm núi. Vương Bôn đang chỉ huy đám quân còn lại tổ chức lại trận thế phòng ngự, thì một cánh quân nghìn người từ bốn xung quanh xông lên, Vương Bôn hét một tiếng, vung kiếm, bổ vào bất kì tên quân Tần nào nhào đến.
Bên cạnh ông, cận tướng Vương Uyên cũng đã vung kiếm dài, nhằm xuống quân Tần đang xông đến, trong lúc hai người đang chuẩn bị ra sức, thì nghe thấy một âm thanh lạnh lùng từ trong đêm tối vọng lại: “Vương Bôn, không lẽ ông thật sự có thể ra tay với bộ hạ đã cùng ông sát cánh ngày xưa hay sao?”
Vương Bôn nghe thấy, người rung lên, buông thõng cánh tay trái đang nắm bảo kiếm, thanh kiếm dài thiếu chút nữa là rời tay, hét lớn: “Ai?”
Ánh lửa bùng lên, thì thấy dưới ánh sáng của mười mấy bó đuốc, một bóng dáng quen thuộc trong ánh lửa hiện lên, chầm chậm tiến ra từ trong rừng sâu, dưới sự yểm trợ của màn đêm, như tử thần băng giá từ trời xuống.
Vương Bôn rùng mình, không ngờ Mông Điềm lại đích thân đến Dã Lang Giản bố trí mật phục, nhất cử nhất động của ông ta đều bị đối phương nắm rõ như lòng bàn tay, lần này mình chắc chắn là thua triệt để.
Vương Bôn nhìn sững vào Mông Điềm đang cưỡi trên lưng ngựa, rồi miễn cưỡng nói: “Mông tướng quân thoát khỏi lao ngục, Vương Bôn xin chúc mừng”
Trong ánh lửa Mông Điềm khẽ chớp mắt, giọng nói không hề thay đổi gật đầu nói: “Vương Bôn tướng quân, Mông Điềm thân nhận long ân bệ hạ, không thể không làm theo ý chỉ, Mông Điềm là lính, chỉ biết lĩnh lệnh mà chiến, những chuyện khác, hi vọng tướng quân hiểu cho”
Vương Bôn quét mắt nhìn, xung quanh càng lúc càng thấy ít quân Thục mà xuất hiện càng ngày càng nhiều quân Tần không sao đếm được, trong lòng vô cùng bi thương, nghĩ đến những chiến công lẫm liệt, trăm trận trăm thắng. Đến hôm nay lại rơi vào tình trạng cầm tù thế này, lại còn liên lụy gia đình dòng tộc, không khỏi xót xa. Nhìn thấy con chiến mã đã cùng vào sinh ra tử với mình bao nhiêu lần, mà đến chết vẫn còn trân trân nhìn mình, ông không khỏi đau đớn, ngẩng trời hét lớn một tiếng, vung thanh kiếm dài định tự kết liễu.
Đúng lúc đó, thì nghe thấy tiếng “choang” giòn vang lên, một mũi tên đã cắm thẳng vào thanh kiếm dài của Vương Bôn, khiến cho eo bàn tay rung đến tê dại, cả nửa vai phải không có chút cảm giác nào.
Đương lúc trong lòng sợ hãi, thì nghe thấy Mông Điềm hét: “Vương Bôn, bản tướng quân lĩnh thánh chỉ của Tần hoàng đế phải bắt sống ông về Hàm Dương, ông không cần phải thế”
Vương Bôn cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói: “Vương Bôn ta thà rằng chết nơi sa trường, cũng tuyệt đối không về Hàm Dương chịu nhục, Mông Điềm ngươi vong ân phụ nghĩa, không còn nhớ tình ngày còn Phù Tô công tử, Vương Bôn ta không còn gì để nói, chỉ hi vọng sau khi Vương Bôn ta chết, ngươi có thể đêm đêm mộng đẹp”
Mông Điềm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy bi ai của Vương Bôn, than một tiếng: “Vương hiền huynh, huynh đệ ta từ nhỏ đã là bạn tốt, chỉ không ngờ đến hôm nay lại giao đấu, tuy nhiên, Mông Điềm không hề vong ân phụ nghĩa, hoàng thượng vẫn là một minh quân khó thấy trong thiên hạ, không hề thua kém tiên hoàng ngày nào, lần này Mông Điềm vào Thục hoàng thượng biết được tướng quân là con trai của Vũ thành hầu, đã vô cùng kinh ngạc, đồng thời dặn dò phải đối xử tử tế với dòng họ Vương Thị, và nói ‘Vương Thị chiến công trác tuyệt, nay dù phạm lỗi nhỏ, nhưng không bì được với công lao’. Vương hiền huynh, Mông Điềm có thể dùng cái đầu trên mình để bảo đảm, hoàng đế tuyệt đối không thể vì thế mà mưu sát hiền huynh, hoàng đế hôm nay, cầu tài, mở rộng cửa tự tiến, khiến nhân tài thiên hạ đều tụ hội tại Hàm Dương, một minh chủ như thế, đúng là minh quân mà huynh đệ ta có thể dựa vào, tương lai nói không chừng mỗi khắc đều ôm hoài bão lớn lao”
Những lời này của Mông Điềm, làm Vương Bôn hơi sững lại, thậm chí khi nghe nói Trương Cường không vì chuyện này mà liên lụy thân tộc của mình còn lưu lại Hàm Dương, trong lòng ngạc nhiên xúc động đến mức không từ ngữ nào diễn tả được. Hồi lâu mới thở dài, quỳ phịch xuống nền đất trơn trượt, nói: “Không ngờ hoàng thượng lại không gây liên lụy cho họ hàng dòng tộc, chỉ riêng điểm này, khiến Vương Bôn cũng cam tâm chịu phạt”
-----o0o-----
Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu