Trời chiều dần dần biến mất ở phía sau núi xa xa, chỉ còn lại một chút ánh nắng chiều diễm lệ, đem vẩy ráng chiều màu đỏ chiếu vào tường thành Lãng Trung được xây bằng đất đỏ, Vương Bôn đứng ở trên tường thành khẩn trương ngóng nhìn về phía xa xa, phía sau hắn, chiến kỳ màu đen phần phật tung bay trong gió lạnh.
Lúc này, bên cạnh một gã tì tướng cẩn thận nói: “Tướng quân, Tề Uy bọn họ chỉ sợ...”
Vương Bôn cười lạnh một tiếng nói: “Tề Uy không tuân quân lệnh, là thuộc tử tội, bản tướng quân thà thấy hắn chết trận chiến trường, cũng không muốn nhìn hắn bị cực hình!”
Tì tướng Tiết Bưu nghe vậy gật đầu thở dài: “Chết trận chiến trường có thể giữ lại công trạng, tâm ý của tướng quân, thật là làm người ta cảm thán!”
Vương Bôn vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tất cả mọi người phải vực dậy tinh thần, Mông Điềm tuy rằng uy danh xa chấn, nhưng là binh không theo (con) số, tất cả còn chưa kết luận được. Ngươi mang cho bản tướng quân hai vạn binh lính và lương thực lập tức hướng về Thành Đô, cùng Tử Anh công tử hội hợp, ở chỗ công tử có mấy vạn quân đội vừa mới tập hợp, ta ở trong này đón đánh Mông Điềm đại quân. Nếu Lãng Trung thất thủ, các ngươi lập tức nghĩ biện pháp lui vào nước Sở, trước mắt nước Sở đại loạn, chính là cơ hội của chúng ta.”
Tiết Bưu nghe vậy ngớ người, khó hiểu nói: “Mông Điềm lợi hại cũng chỉ có hai mươi vạn, chúng ta có mười vạn đại giáp, tuy rằng có thể hao tổn, nhưng cũng có thể đánh một trận.”
Vương Bôn nghe vậy cười gượng nói: “Mông Điềm dụng binh luôn luôn biến hoá kỳ lạ, khó có thể hiểu được. Chúng ta trong tay chỉ có mười vạn quân này, đã là cục diện không thể thắng được, cho nên tốt nhất phải tính toán đến cái xấu nhất.”
Tiết Bưu hơi ngẩn người, thở dài nói: “Chỉ sợ Tử Anh công tử không chịu tiếp thu đề nghị của tướng quân, trước ngày, nghe nói Trần Kiên đề nghị công tử phải dựa vào Hạng Thị của nước Sở, và mượn dùng thế lực của Hạng Thi, chấn hưng lưc lương.”
Hai hàng lông mày rậm rạp của Vương Bôn nhướng lên, lạnh lùng thốt: “Tử Anh công tử thân là thân thích của Đại Tần hoàng mạch, nếu thật sự vào Sở liên kết với Hạng, chỉ sợ sẽ sinh tâm hại người Tần, hừ!”
Khi nói chuyện, một tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, một gã tân binh mang vẻ hương dân bình thường tiến lên một bước, lo lắng nói: “Tướng quân, Thương Thủ bị chiếm, Tề Uy tự sát, toàn bộ một vạn quân Thục bị Mông Điềm dẫn quân Tần tiêu diệt! Trước mắt, đại quân Mông Điềm đã cách Lãng Trung không đến trăm dặm!”
Vương Bôn nghe vậy chấn động cả người, ngửa mặt lên trời không nói gì, sau một lúc lâu mới ảm đạm nói: “Truyền lệnh, bỏ Lãng Trung, toàn bộ lui về Thành Đô!”
Tì tướng Tiết Bưu nghe vậy, vội vàng ôm quyền nói: “Tướng quân, không chiến mà lui như vậy, chỉ sợ không biết ăn nói với công tử thế nào!”
Vương Bôn tức giận hừ một tiếng nói: “Khí thế đại quân Mông Điềm đang thịnh, hiện giờ sĩ khí đang dâng cao, hơn hai vạn người của ta làm sao có thể chiến đấu? Gọi là “Cường mà tránh” nếu không thể bảo tồn thực lực hữu hiệu, chúng ta sau này làm thế nào? Lãng Trung cũng không có chỗ hiểm yếu để thủ, nếu không như vậy, chỉ có một đường chờ chết!”
Nói tới đây, nhìn đám núi non xa xa dập dềnh, bùi ngùi thở dài nói: “Vương Bôn ta cũng không sợ chết, chỉ là hai vạn quân đội này có được cũng không dễ dàng, là thực lực trước mắt duy nhất của chúng ta, nếu dễ dàng hủy diệt, thật là tự chịu diệt vong!”
------------------------
Trong đại chính điện, Hàn Hoán cẩn thận mở ra cấp báo sơn son kín mít, nhìn thoáng qua Trương Cường lúc này mới lớn tiếng nói: “Mông Điềm cấp báo, hiện đã đánh hạ Thương Thủ, đại quân lao thẳng tới Lãng Trung, một khi chiếm được Lãng Trung, Thành Đô có thể dễ dàng nắm được, loạn ở Thục vẫn chưa mở rộng, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.”
Đọc xong, lập tức quỳ trên mặt đất, đem cấp báo giơ lên cao quá đỉnh đầu, lớn tiếng nói: “Nô tài chúc mừng bệ hạ”
Trương Cường tiến lên cầm lấy tin chiến thắng cẩn thận nhìn thoáng qua, lúc này mới kinh ngạc nói: “Vương Bôn? Là con trai của Vũ Thành hầu Vương Tiễn?”
Bên cạnh Phùng Khứ Tật vội vàng gật đầu nói: “Vương Bôn đích thật là con trai của Vũ Thành hầu, bệ hạ, Vũ Thành hầu có công lớn với Đại Tần ta, gia tộc này cống hiến vì mấy đời Đại Tần nối tiếp nhau, mong bệ hạ niệm công trạng của Vương thị, khai ân đặc xá cho người của gia tộc này!”
Nói xong, tiến lên một bước quỳ trên mặt đất, rưng rưng nói: “Bệ hạ, Vương Bôn quả là một mãnh tướng, nếu có thể đặc xá, Đại Tần ta cũng là có được một nhân tài hiếm có a!”
Trương Cường nghe vậy cười nhạt nói: “Tâm ý của thừa tướng trẫm hiểu được, chính là, việc này trẫm đã có tính toán, Thừa tướng yên tâm.”
Nói xong, hướng vào Hàn Hoán đứng ở bên cạnh phân công nói: “Ngươi lập tức hạ chỉ, lệnh Mông Điềm cố gắng dựa vào tình hình tự quyết đoán, hơn nữa phải mang Vương Bôn còn sống về Hàm Dương, trẫm muốn gặp đứa con của Vũ Thành hầu!”
Nói xong, xoay người hướng vào đám người Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp nói: “Hôm nay, bàn bạc đến đây, mọi người giải tán. Thừa tướng phải mau đem danh sách thứ dân tự tiến cử làm quan giao cho trẫm.”
Phùng Khứ Tật nghe vậy, vội vàng khom người nói: “Sau khi bệ hạ ban bố ý chỉ, có tất cả hơn bảy trăm người tự tiến cử làm quan, trước mắt lão thần đang ở phân công đình trưởng địa phương kiểm tra thanh danh của người đó có trong sạch hay không, một khi đã chọn, lập tức tấu trình bệ hạ tự mình chọn lựa. Thực hiện khoa cử lần này, người đọc sách thiên hạ chạy đến bày tỏ, đều rất mong mỏi bệ hạ sớm ngày tiến hành, để cho thiên hạ có dịp thi thố.”
Trương Cường nghe vậy, âm thầm cười gượng, vốn theo tính toán của hắn là muốn đem khoa cử của đời sau mang đến thời đại này, nhưng là, qua một năm quan sát, mới biết khoa cử ở thời đại này căn bản không thể thực hiện được.
Lúc này làm quan đều có quý tộc tiến cử, sau đó vào triều làm quan, một số người đọc sách để có được cơ hội tiến cử thường phụ thuộc vào môn hạ quý tộc, được gọi là “Thực khách” hoặc là “môn khách“. Điều này làm cho thế lực quý tộc tăng lên nhiều, thường ảnh hưởng đến uy tín của vương quyền, khiến cho nhân tài không thể trực tiếp được hoàng đế nhìn đến và tín nhiệm, tình trạng này vẫn kéo dài đến sau khi nhà Tùy xây dựng khoa cử.
Hành động này của Trương Cường chỉ là một lần thử nghiệm cẩn thận, dù sao nếu trực tiếp xây dựng khoa cử sẽ ảnh hưởng đến một số thế lực quý tộc lớn, trong thời đại bất ổn này, ổn định nội chính là việc làm cấp bách, cho nên chỉ có thể gia tăng thử nghiệm theo quy mô nhỏ, chọn lựa nhân tài lưu lạc ở dân gian.
Trở lại tẩm điện, trời đã không còn sớm, thay y phục hàng ngày, ngồi xuống ngự tháp, Trương Cường lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói thật, nghe được tin tức Hạng Vũ khởi binh, hắn thật vô cùng lo lắng, dù sao uy danh Sở bá vương thật sự không thể so sánh với những người khác.
Suy nghĩ nối tiếp nhau, chỉ nghe một tiếng bước chân từ ngoài điện truyền đến, đưa mắt nhìn lại, là hoàng hậu Tả Uyên cùng một đám cung nữ nội thị đang lả lướt bước đến.
Nhìn thấy Trương Cường, mới dịu dàng uyển chuyển vái chào, mỉm cười dịu dàng nói: “Nô tì diện kiến bệ hạ.”
Trương Cường mấy ngày này dường như đều bị những việc triều chính trước mắt làm cho tâm trạng thật trầm trọng, thật không có tâm tình gì thân cận cùng thê thiếp, lúc này nghe vậy, không khỏi hơi hơi có chút áy náy nói: “Hoàng hậu không cần phải xã giao như vậy”
Nói xong, vỗ vỗ đùi mình, nhẹ nhàng cười nói : “Hay là ngồi trên đùi trẫm đi.”
Đôi mắt đẹp của Hoàng hậu nhìn Trương Cường, nhẹ cười nói: “Bệ hạ lại giễu cợt Uyên Nhi rồi, chẳng lẽ không sợ Uyên Nhi ở trước mặt cung nhân mất hết uy nghi?”
Trương Cường một bên nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một bên ra vẻ uy nghiêm nói: “Người nào dám coi rẻ trẫm và hoàng hậu, trẫm sẽ xử tử!”
Tả Uyên nghe vậy, ý cười trong mắt càng tăng lên, nhưng chỉ là nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trương Cường, lúc này mới nhìn Trương Cường, khẽ gật đầu thở dài: “Bệ hạ mấy ngày này suy nghĩ vất vả chuyện quốc sự, Uyên Nhi thấy mà thật đau lòng, đêm nay Ngu Cơ muốn vào cung chào từ biệt bệ hạ, nô tì đã lệnh cho nàng lại biểu diễn một màn kiếm vũ cho bệ hạ, hy vọng bệ hạ có thể được vui vẻ.”
Trương Cường nghe vậy trong lòng vô cùng cảm động, không khỏi nắm lấy bàn tay tuyết trắng kia, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào mê người, lúc này mới cảm thán nói: “Khó có được hoàng hậu có thể thông cảm cho trẫm như thế, ai, trước mắt triều chính nguy cơ tứ phía, trẫm không thể không lạnh nhạt với các nàng, chuyện hậu cung phải nhờ hoàng hậu quan tâm nhiều hơn.”
Tả Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, kim phượng trên đầu hơi lắc lư, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng yên tâm, Uyên Nhi hiểu được, nếu không có Hoàng Thượng, Uyên Nhi cũng chẳng là gì cả, Uyên Nhi tình nguyện không có gì cũng không thể mất đi bệ hạ, chuyện hậu cung bệ hạ yên tâm.”
Nói tới đây, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, thân thể mềm mại hơi chấn động, tránh khỏi bàn tay to của Trương Cường, ngồi thẳng lên, lại cười nói với Trương Cường: “Nô tì thiếu chút nữa đã quên đại sự! Nô tì chúc mừng bệ hạ!”
Nhìn đôi mắt đẹp rung động lòng người của hoàng hậu, Trương Cường chấn động cả người, miễn cưỡng nói: “Hoàng hậu nói mau, trẫm có tin vui gì?”
-----o0o-----
Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu