Trương Cường thoáng nhìn ngọc dung cũng hoàng hậu, gật đầu thở dài: “Lệ Cơ tuy rằng mắc tội nặng, nhưng mà trẫm vẫn không đành lòng, hiện giờ hoàng tử vừa mới được một con trăng, trẫm thật sự...”.
Tả Uyên nhẹ nhàng lau nước mắt, nói: “Nhìn thấy Hi nhi nho nhỏ trong tã sắp mất đi mẫu thân, thật sự là vô cùng đau xót, bệ hạ nếu có thể khai ân, Hi nhi ngày sau nhất định sẽ cảm tạ ân đức của bệ hạ”.
Trương Cường lắc đầu nói: “Hi nhi chính là cốt nhục của trẫm, nói gì chuyện ân đức, nếu hoàng hậu và trẫm đã có suy nghĩ giống nhau, vậy thì ban hành lệnh đại xá thiên hạ, tử tội của Lệ Cơ cũng có thế miễn luôn. Việc còn lại, đành giao cho hoàng hậu cân nhắc, dù sao có Hi nhi rồi, trẫm cũng không muốn quá vô tình”.
Tả Uyên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Bệ hạ nhân hậu trọng tình, có phu quân như vậy, chính là phúc khí của Lệ Cơ, cũng là phúc khí của các tỷ muội trong hậu cung!”.
Trương Cường gật đầu, cười nói: “Chuyện trong cung đành phải làm phiền nàng rồi!”.
Tả Uyên thần sắc buồn bã, xấu hổ nói: “Đều do Tả Uyên không thể cẩn tu nghi đức, khiến hậu cung việc xảy ra không ngừng, làm bệ hạ phí sức”. Nói tới đây, đôi mắt đỏ lên, hai hàng thanh lã chã chày xuống.
Thấy nàng tự trách như vậy, Trương Cường đau xót trong lòng, nhịn không được nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi: “Uyên nhi, chuyện của Nhu nhi cùng Lệ Cơ không thể trách nàng được, nàng không cần tự trách. Có lẽ là do trẫm đã làm trái thiên ý, nếu phải trách phạt, lẽ ra nên trách trẫm mới đúng, không có quan hệ gì tới nàng, trẫm mới là người phải gánh trách nhiệm”.
Nghe Trương Cường nói như vậy, Tả Uyên cả người khẽ ran lên, ôm chặt lấy Trương Cường, khố sở nói: “Bệ hạ, Uyên nhi thân là hoàng hậu, tiến cung đã mấy năm mà vẫn chưa có hoàng tự, không thể sinh con cho bệ hạ, chỉ sợ cô phụ tình ý của bệ hạ... Uyên nhi...”.
Nói tới đây, lại thương tâm nghẹn ngào.
Trương Cường biết Tả Uyên từ khi làm hoàng hậu vẫn chưa có con, ở trong hậu cung lấy hoàng tự định địa vị thế này, nàng gặp phải áp lực mà mình cũng không thể tưởng tượng nổi. Một nữ tử nhu nhược đối mặt với áp lực như thế, lại còn phải cân bằng cuộc đua quyền lực trong cung, bất giác đau lòng nói: “Uyên nhi, nàng là hoàng hậu Đại Tần, là mẹ cả của mọi đứa nhỏ, vô luận là con ai sinh, chẳng phải cũng giống nhau sao?”.
Tả Uyên chấn động, kinh ngạc nói: “Bệ hạ chẳng lẽ không trách tội Tả Uyên?”.
Trương Cường phì cười, nói: “Trẫm cũng đã có hoàng tử, hoàng hậu nếu như không có, thì cứ giao cho hoàng hậu nuôi nấng, có khác con thân sinh của nàng sao?”.
Tả Uyên thân thể mềm mại run lên, tránh khỏi cái ôm của Trương Cường, nhẹ nhàng hành lễ: “Tạ ơn tâm ý của bệ hạ với Uyên nhi”.
Nhìn nụ cười vui vẻ của Tả Uyên, Trương Cường thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lệ Cơ sau chuyện Nhu nhi khiến cho người ta khó tha thứ, nhưng mà không phải cũng do mình sao? Nếu lúc đó cẩn thận đề phòng, sao có thể phát sinh bi kịch. Huống hồ căn cứ theo đấu tranh quyền lực trong cung qua các thời đại, chuyện giành giật tình cảm trong cung không chỉ đơn thuần là vì sự sủng ái, mà còn phần nhiều từ cuộc đua quyền lực nữa. Hi nhi ra đòi không nghi ngờ sẽ khiến cho cuộc đấu càng thêm gay gắt, để bào hộ Lệ Cơ, giao Hi nhi cho hoàng hậu là biện pháp duy nhất.
Nghĩ đến đây, bất giác vui vẻ nói: “Hoàng hậu tận tâm nuôi nấng Hi nhi, trẫm mới có thể yên tâm, người khác, trẫm không thể yên tâm được”.
Vừa dứt lời, đã thấy Hàn Hoán ở ngoài điện cẩn thận bẩm tấu: “Bệ hạ, nội thị tùy thân của Lưu mỹ nhân tới xin cầu kiến Hoàng hậu nương nương”.
Trương Cường ngoài ý muốn, nghĩ rằng với tính tình của Lỗ Nguyên lại xảy ra chuyện gì, thoáng nhìn Tả Uyên, phát giác Tả Uyên cũng vẻ mặt mờ mịt, mới gật đầu nói: “Lỗ Nguyên có chuyện gì vậy?”.
Hàn Hoán liếc nhìn hoàng hậu, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, nô tài cung chúc bệ hạ!”.
Trương Cường cùng Tả Uyên đồng thời ngẩn ra, Tả Uyên gật đầu nói: “Lưu mỹ nhân thế nào?”.
Hàn Hoán cười cười nói: “Ngự y đã xác nhận, Lưu mỹ nhân đã mang thai hai tháng, nô tài cung chúc bệ hạ có thêm hoàng tự!”.
Trương Cường giật mình nói: “Lỗ Nguyên mang thai?”.
Hàn Hoán cẩn thận khom người nói: “Đúng vậy, ngự y cùng nội thị thiếp thân của Lưu mỹ nhân lúc này đều đang ở ngoài điện, bệ hạ có thể tuyên triệu bọn họ vào để hỏi”.
Trương Cường hưng phấn đi đi lại lại trong điện, gật đầu nói: “Lập tức ban cho Lỗ Nguyên 120 lượng vàng, một hộc kim châu, tiền... Năm trăm quan, để bào dưỡng thân thể. Mặt khác mệnh cho Lỗ Nguyên tự chọn cung nữ nhập điện hầu hạ. Thêm nữa, từ hôm nay Lỗ Nguyên sẽ ở trong cung Quỳnh Ngọc, cho ba mươi cung nữ hầu hạ”.
Nói xong, xoay người kéo tay Tả Uyên ra khỏi điện, phân phó với Hàn Hoán: “Trẫm đi với hoàng hậu tới thăm Lỗ Nguyên, kiệu của hoàng hậu đâu rồi?”.
Hàn Hoán vừa mới phân phó một tiểu nội thị đi truyền chỉ, nghe thấy thế vội khom người nói: “Kiệu đang ở ngoài điện, nô tài nhận được tấu đã đoán rằng bệ hạ sẽ muốn tới thăm Lưu mỹ nhân, cho nên đã lệnh cho kiệu chờ ở ngoài”.
Trương Cường thoáng nhìn Hàn Hoán, nói: “Không tồi...”. Nội tới đây, liếc nhìn Tả Uyên sắc mặt tái nhợt đứng một bên, thân thế khẽ ran rây, dường như không được thoải mái, không khỏi tới bên Tả Uyên thân thiết hỏi: “Uyên nhi sao vậy, hay là thân thể không khỏe?”.
Tả Uyên gắng gượng cười nói: “Không sao ạ, chắc là đêm qua ngủ ít, hơi đau đầu. Lưu mỹ nhân thị tẩm một lần đã mang hoàng tự, đương nhiên phải tới thăm”. Nói xong, gắng gượng đi lên kiệu, tới cung Tuyên Minh mà Lỗ Nguyên đang tạm ở.
Trương Cường thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, có ý muốn để nàng về nghỉ ngơi, chỉ là chuyện Lỗ Nguyên mang thai cũng là đại sự trong cung, nếu hoàng hậu không đi, chỉ sợ sẽ có đàm tiếu, đành phải gật đầu thở dài: “Vậy cũng được, nơi đó cách tẩm điện của Uyên nhi không xa, đi thăm Lỗ Nguyên xong, Uyên nhi có thể về nghỉ ngơi sớm”.
Hoàng hậu dựa vào đệm mềm trên kiệu, gắng gượng cười nói: “Bệ hạ không nên lo lắng, thần thiếp không sao đâu”.
Trương Cường nghe thấy thế mới yên tâm đi một chút, lệnh cho kiệu đi tới Tuyên Minh cung.
Lúc Trương Cường đi tới, trong cung đã đầy chật những nữ y, cùng với những cung phi thất sủng ở điện khác tới chúc mừng. Lỗ Nguyên từ sau lần thị tẩm trước không còn được triệu gọi, vốn đang lo lắng biện pháp của mình thiếu hiệu quả, không ngờ lại mang thai thật. Bởi vì vừa mới nôn ra không ít, lúc này đang cả người vô lực, chỉ nghe thấy nội thị bên ngoài điện hô báo: “Hoàng đế thánh giá lâm!”.
Đi vào điện, Trương Cường thấy ngay Lỗ Nguyên đang tái nhợt nằm trên giường, thấy Trương Cường vào điện, đang định đứng dậy, lại bị Trương Cường ngăn lại, đơ trở về giường, thân thiết hỏi han: “Thế nào? Thân thể có khỏe hay không?”.
Lúc này nữ y ở bên cạnh cẩn thận bẩm tấu: “Bệ hạ, nương nương mạch tượng bình thường, không đáng ngại, hoàng tự trong bụng cũng mạnh khỏe, chỉ là vừa bị ợ chua, đây cũng là việc bình thường, không có gì không ổn”.
Trương Cường nghe thấy thế, vừa lòng gật đầu nói: “Không tồi, mọi người trong điện cẩn thận săn sóc, tương lại hoàng tử sinh ra sẽ thường lớn”.
Lỗ Nguyên không nghĩ tới Trương Cường lại tới nhanh như vậy, khuôn mặt động lòng người vui sướng, nhưng khi thấy hoàng hậu đi cùng Trương Cường, khuôn mặt hơi cứng lại, mới miễn cưỡng ngồi dậy quỳ gối hành lễ: “Lỗ Nguyên tham kiến bệ hạ cùng nương nương!”.
Tả Uyên mỉm cười, tiến lên nhẹ nhàng đỡ Lỗ Nguyên dậy, cười nói: “Trong cung chỉ có ngươi là phúc khí lớn nhất, mới thị tầm một lần đã có hoàng tự, phải nghĩ ngoi cho tốt, ngàn vạn lần không thể có sơ xuất”.
Lỗ Nguyên nhìn Trương Cường, đôi mắt đẹp khẽ rưng rưng nói: “Có thể được bệ hạ cùng nương nương coi trọng như vậy, thật là phúc khí của Lỗ Nguyên, Lỗ Nguyên vô cùng cảm kích!”.
Nói xong, đưa mắt nhìn Trương Cường, thấp thỏm nói: “Bệ hạ, Lỗ Nguyên nghe nói phụ thân không thể chia sẻ ưu phiền với bệ hạ, trong lòng vạn lần khổ sở, bệ hạ nếu muốn trách phạt, cứ trách phạt Lỗ Nguyên là được...”.
Nói xong, lại rưng rưng quỳ xuống, nức nở.
Trương Cường thầm cười khổ, dã tâm của Lưu Bang chỉ sợ chỉ có mình là rõ nhất. Trước mắt sở dĩ Đại Tần bị động vì Hung Nô, phần nhiều là do Lưu Bang án binh bất động với Hung Nô, lúc này nghe thấy vậy không nỡ từ chối, đành gật đầu nói: “Nàng cứ an tâm bào dưỡng thân thể, bên phía Bái công trẫm sẽ xử trí, nàng cứ yên tâm, có việc gì cứ trực tiếp nói với hoàng hậu, hoàng hậu sẽ tận tâm chiếu cố”.
Lỗ Nguyên lắc đầu nói: “Lỗ Nguyên tính cách thẳng thắn, chỉ sợ gây họa trong cung, cô phụ sự sủng ái của bệ hạ. Hiện giờ cảm thấy trọng trách trên vai, cả đêm khó ngủ. Lỗ Nguyên không cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ có thể ân chuẩn cho người nhà Lỗ Nguyên vào cung chiếu cố, cũng giảm bớt phiền toái cho hoàng hậu. Nếu hoàng hậu vì chiếu cố Lỗ Nguyên mà tổn hại ngọc thể, Lỗ Nguyên thật sự khó có thể tha thứ cho mình”.
Trương Cường nhất thời nhớ tới Lữ hậu đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử Trang Quốc, liền biết ngay cái gọi là thân nhân vào cung chiếu cố chính là kế sách đã sớm thương nghị giữa Lưu Bang phu thê, muốn mượn cớ này tiến vào cung đình Đại Tần. Cho dù bọn họ có ý gì, nếu mình không đồng ý, không khỏi sẽ có ý như là sợ Lưu Bang.
Nếu mình đã có ý đề phòng Lưu Bang, vậy chỉ cần cẩn thận ứng phó là được, nói không chùng còn có thể mượn cơ hội này để triển khai ý đồ chiến tranh khác. Hiện giờ mình đã chiếm ưu thế nửa bước, không sợ bọn chúng có thể làm được gì, đành phải già ý gật đầu nói: “Nếu nàng có người tri kỷ có thể tới chiếu cố, vậy thì có thể miễn cho hoàng hậu vất vả rồi”.
Lỗ Nguyên kinh hỉ nhìn Trương Cường, nói: “Thần thiếp muốn mẫu thân tiến cung hầu hạ, không những có thể giảm vất vả cho hoàng hậu, mà còn có thể thay phụ thân triệu kiến bệ hạ, thể hiện tâm ý thần tử”.
o O o