Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 23: Chương 23: Tiểu nhân âm độc.




Đang lúc hoảng hốt, một thanh âm khàn khàn bỗng nhiên vang lên: “Thần, Chương Hàm, nguyện ý xin nghênh chiến!”

Trương Cường nhìn thấy Chương Hàm quả nhiên dám xuất động vào thời khắc này, không hỏi vui vẻ hẳn lên. Chỉ thấy Chương Hàm nhanh chóng tới trước Trương Cường quỳ gối xuống, cung tay làm lễ, nói: “Thỉnh bệ hạ giao quyền cho vi thần ba mươi bảy vạn hình đồ đang xây lăng mộ ở Li Sơn, hơn nữa lại triệu về ba mươi vạn đại quân ở tiền tuyến Hung Nô, thần tất có thể bình định được cường đạo!”

Trương Cường nghe thấy thế vẫn hơn lo lắng: “Ba mươi vạn quân biên cảnh, chỉ sợ không thể về kịp, ba mươi bảy vạn hình đồ tóm lại cũng không phải là quân chính quy, Chương tướng quân có nắm chắc không?”

Chương Hàm liếc mắt nhìn Phùng Khứ Tật, mới gật đầu nói: “Ba mươi vạn quân biên ải trong ba ngày có thể về tới Hàm Dương, thần có thể điều ba mươi bảy vạn hình đồ bám trụ quân phỉ, đợi cho quân biên ải đuổi tới. Đám phỉ này không thể nào là đối thủ của thiết kỵ Đại Tần, bệ hạ có thể yên tâm!”

Nói tới đây, hơi do dự liếc nhìn Trương Cường, mới tiếp tục bổ sung: “Có điều, nếu bệ hạ muốn hoàn toàn thắng lợi, thần còn có một thỉnh cầu, chỉ cần bệ hạ có thể đồng ý vi thần, vi thần xin hứa sẽ diệt hết đám phỉ, dương uy Đại Tần ta!”

Trương Cường sớm đã bị ý chí chiến đấu của Chương Hàm kích động, chỉ hận không thể tự mình xông ra chiến trường, thể nghiệm sự hào hùng của chiến tranh, lúc này không khỏi hưng phấn mà gật đầu nói: “Ái khanh mau nói, chỉ cần có thể đánh thắng trận này, thì chính là công thần của Đại Tần ta, có yêu cầu gì trẫm cũng sẽ gắng sức thỏa mãn!”

Chương Hàm nghe thấy thế, cung tay nói: “Thần hy vọng bệ hạ có thể đồng ý với vi thần, đợi khi vi thần chiến thắng trở về, bệ hạ có thể đặc xá cho những hình đồ này, để cho bọn họ yên tâm tác chiến, lập công lớn cho Đại Tần ta!”

Nói xong, hơi hồi hộp nhìn Trương Cường, nếu hoàng đế không chịu đồng ý, thì sĩ khí của ba mươi vạn hình đồ này sẽ khó mà lay động được!

Nghĩ tới đây, không khỏi lo lắng nhìn về phía Trương Cường, chỉ thấy viên quan trung niên mặt dài lúc nãy lại đứng dậy tấu: “Bệ hạ, những hình đồ này, phần nhiều đều là những phạm nhân, lúc này chưa khai chiến đã muốn thưởng, chỉ sợ kẻ dưới sẽ khó phục tùng. Tướng quân dường như suy nghĩ quá đơn giản, sao có thể khinh xuất như vậy?”

Hắn nói xong, liền đắc ý hừ lạnh, vừa liếc mắt nhìn Triệu Cao ngồi bên cạnh Trương Cường, lại khiêu chiến nhìn chằm chằm vào Chương Hàm.

Chương Hàm nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng, đang chuẩn bị can gián Trương Cường, đã thấy Trương Cường ngồi trên ngự tọa gật đầu nói: “Chương Hàm, trẫm đồng ý với khanh, nếu có thể đánh lui quân phỉ, ba mươi vạn hình đồ, trẫm không những có thể đặc xá cho họ, còn có thể luận công khen thưởng!”

Hắn vừa dứt lời, đã thấy Chương Hàm vui mừng quỳ rạp xuống, lớn tiếng nói: “Vi thần tuân mệnh!”

Lúc này, chỉ nghe thấy Triệu Cao lạnh lùng nói: “Bệ hạ, lão nô cảm thấy rằng tướng quân Phùng Kiếp cũng là một viên tướng tài, đang trong lúc cần người, hoàng thượng có thể phân cho Phùng Kiếp cùng Chương Hàm mỗi người phụ trách riêng biệt. Phùng Kiếp là lão tướng, công trạng nhiều, ba mươi vạn quân biên ải phải do Phùng Kiếp thống soái mới có thể đảm bảo chiến thắng được.”

Lý Tư nghe thấy thế, vội đứng dậy tấu: “Bệ hạ không thể, quân phỉ tiến tới như vũ bão, nếu chúng ta tách đại quân ra, tự mình phân tán binh lực, chính là điều tối kỵ trong quân, bệ hạ tuyệt đối không thể làm vậy.”

Nghe thấy các đại thần giương thương múa kiếm, Trương Cường gắng gượng kiềm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Được rồi, trẫm đã biết, các khanh đừng ầm ỹ nữa.”

Nói xong, hắn nói với Chương Hàm vẻ mặt đang lo lắng: “Chương Hàm lĩnh ba mươi bảy vạn hình đồ và ba mươi vạn quân biên ải, trâm ban cho khanh hổ phù, cho phép khanh điều động ba mươi vạn đại quân!”

Chương Hàm mới vừa nghe những lời của Triệu Cao, trong lòng đang suy nghĩ, lúc này lại nghe thấy Trương Cường chính thức giao cho hắn quyền thống lĩnh ba mươi bảy vạn hình đồ cùng ba mươi vạn đại quân, không khỏi mừng rỡ như điên.

Khống chế tâm tình kích động, Chương Hàm khàn khàn nói: “Bệ hạ yên tâm, nếu không thể đánh lui quân phỉ, Chương Hàm nguyện ý xách đầu tới gặp.”

Trương Cường liếc mắt nhìn Lý Tư một cái thật sâu, trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay tới đây đã, bởi vì tình thế cấp bách, Chương Hàm cùng các quan viên khác có thể gặp trẫm bất cứ lúc nào.”

Nói xong, liếc nhìn Triệu Cao mặt xanh mét, nhẹ giọng nói: “Phủ lệnh có lòng trung với nước hiếm có, trẫm ban thưởng cho một hộc châu báu, để an ủi cho tấm lòng ngay thẳng của phủ lệnh.”

Một hồi gió lốc cứ như vậy mà chấm dứt sau màn phong thưởng cho Triệu Cao, một vài đại thần vẫn còn có ý kiến, thấy Trương Cường đã chấp thuận cho vào cung kiến giá, cho nên mới không dây dưa nữa, liền tự tản đi.

Bởi vì Chương Hàm còn phải chờ Trương Cường ban hổ phù, cho nên mới không thối lui theo các quan, mà ở trong điện chờ đợi. Hổ phù bình thường đều do quân vương nắm giữ. Hổ phù sớm nhất xuất hiện từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, là bằng chứng để điều binh của quan lại địa phương hoặc thủ lĩnh quân đội. Ở mặt sau hổ phù có khắc chữ, được chia làm hai nửa, một nửa ở trong tay hoàng đế hoặc quân vương, nửa kia thì trong tay tướng soái hoặc quan địa phương. Hơn nữa cho tới lúc này vẫn là loại hổ phù chuyên dụng, mỗi địa phương một phù, tuyệt đối không thể dùng một hổ phù điều động quân đội ở hai địa phương, lúc điều binh cần phải có hai mảnh hổ phù áp lại phù hợp, mới có thể có hiệu lực.

Trương Cường ngắm kỹ mảnh hổ phù trong tay, chỉ thấy nó dài chừng 8cm, rộng khoảng một tấc, hình mãnh hổ đang chạy, ở bên trái và bên phải đều khắc hai hàng chữ triện, ý nghĩa giống nhau, tượng trưng cho quân uy và tiến quân thần tốc. Bên trên hổ phù có khắc khoảng bốn mươi chữ vàng, ghi lại đối tượng điều binh cùng phạm vi, chế tác cực kỳ tinh xảo.

Nhìn hổ phù nặng trịch trước mặt, Trương Cường kìm lòng không đậu, nghĩ lại thời Tam quốc, Gia Cát Lượng dựa vào một hổ phù nho nhỏ, có thể điều được quân Tào, không đánh mà cướp được ba thành trì, bởi vậy có thể thấy được tác dụng to lớn của hổ phù lúc ấy.

Nghĩ tới đây, trịnh trọng giao hai hổ phù cho Chương Hàm, thở dài nói: “Trẫm giao hổ phù này cho tướng quân, cũng giao vận mệnh của Đại Tần cho khanh, tin rằng khanh sẽ không làm cho trẫm thất vọng.”

Chương Hàm nhìn ánh mắt kiên định của Trương Cường, sự lo lắng ban đầu cũng đã mất đi, hai tay tiếp nhận hổ phù bằng vàng, nặng nề quỳ xuống đất, cao giọng nói: “Hoàng đế vạn tuế!”

Nhìn thân ảnh của Chương Hàm dần biến mất trong làn mưa, Triệu Cao liếc nhìn Trương Cường, vui vẻ gật đầu cười nói: “Không ngờ rằng bệ hạ lại biết rõ việc triều chính như vậy, lão nô cuối cùng cũng yên lòng!”

Trương Cường nghe thấy thế, không biết biểu hiện hôm nay của mình có khiến cho Triệu Cao hoài nghi hay không, trong lòng hơi căng thẳng, vội cười gượng nói: “Trẫm cũng là do xem múa kiếm được Thành Thái nói cho vài thông tin liên quan đến binh lính Hàm Dương, còn chuyện khác thì vẫn phải dựa vào phủ lệnh đó.”

Triệu Cao thản nhiên cười: “Không ngờ rằng bệ hạ lại cảm thấy hứng thú với binh đao, chẳng lẽ là các mỹ nhân trong cung đã nhàm chán rồi, nếu quả thực như vậy, lão nô lập tức chọn lựa sắc đẹp trong dân gian để dâng lên bệ hạ, làm phong phú hậu cung.”

Trương Cường liếc mắt nhìn Triệu Cao, nhè nhẹ gật đầu nói: “Phủ lệnh có thể đưa tất cả sắc đẹp thiên hạ tới cho trẫm thì thật là tốt, chỉ có điều trước mắt đám loạn phỉ này thật là phiền lòng.”

Triệu Cao nghe thấy thế, cười hà hà nói: “Bệ hạ, thiên hạ sở dĩ sinh ra loạn phỉ, là bởi vì bệ hạ quá mức nhân hậu. Những điêu dân này phải dùng phương pháp tàn bạo mới có thể sinh sợ hãi được. Phàm là lỗi nhỏ cũng phải dùng khổ hình, có như vậy mới khiến cho bá tánh kinh sợ, đến lúc đó để xem điêu dân có còn dám làm loạn nữa không.”

Nói tới đây, hơi nghiêm trọng nói: “Bệ hạ hôm nay cũng thấy được, Phùng Khứ Tật thân là hữu thừa tướng, lại còn trước mắt đủ các quan lại, dám không để bệ hạ vào mắt, trước triều đình coi rẻ uy nghi thiên tử.”

Trương Cường không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Theo phủ lệnh thấy, nên làm gì bây giờ?”

Triệu Cao đứng thẳng lưng, ngang nhiên nói: “Thân là thừa tướng, biết luật mà cố tình phạm, phải yêu trảm!”

Trương Cường thầm cười lạnh, mặt không đổi sắc do dự nói: “Phùng Khứ Tật thân là hữu thừa tướng, cũng là tông thất, nếu vô cớ xử lí, chỉ sợ lại sinh loạn. Nếu phủ lệnh có cách xử lý thích đáng, hết thảy đều giao cho phủ lệnh là được.”

Triệu Cao vốn vừa rồi thấy Trương Cường bảo vệ Phùng Khứ Tật trước mặt các quan, trong lòng hơi bất ngờ, giờ đã yên tâm lại không ít.

Nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của Trương Cường, vội vàng khom người nói: “Bệ hạ yên tâm, lão nô nhất định sẽ hết sức xử lý chuyện này.”

.

-----o0o-----

Quyển I: Loạn Thế Phong Vân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.