Trong bóng đêm mờ mịt, lộ ra vẻ thê lương không diễn tả được. Dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đuốc, bóng tối vẫn dày đặc, có vẻ như ảnh lửa bập bùng kia không thể xuyên thấu qua được màn đêm.
Hạng Vũ mặc trọng giáp, cưỡi trên con chiến mã yêu thích, cầm trường kiếm trong tay, mắt hổ lấp lóe, toàn thân tỏa ra sát khí khiến cho người ta phải sợ hãi, không dám đến gần.
Gió lạnh làm cho chiến kỳ phía sau hắn bay phần phật, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ngựa thở phì phò, không hề có một tiếng binh lính thầm thì nào. Một nhánh năm ngàn tinh binh chọn ra từ ba vạn quân Sở, chỉnh tề đứng trước mặt Hạng Vũ. Tối nay, có thể đột phá vòng vây của quân Tần được hay không, chính là dựa vào trận chiến này.
Hạng Vũ kéo dây cương, lạnh lùng nhìn Anh Bố cùng Bồ Nghĩa bên người. Hai người bọn họ cũng thân mang trọng giáp, cưỡi trên chiến mã, vẻ mặt bi tráng.
Hạng Vũ chợt động trong lòng, bi thương cười nói: “Hạng Vũ ta khởi binh từ Sở, bách chiến bách thắng, đánh bại hai mươi vạn quân Tần, nay lại gặp phải đại bại. Hạng Vũ ta thề sống chết cũng không hàng Tần, các vị đều là những huynh đệ đồng sinh cộng tử với ta, hôm nay chúng ta phải liều chết một trận mới có thể tìm được đường sống!”.
Năm nghìn quân Sở đều là kỵ binh, có thể bằng tốc độ nhanh nhất mở ra được phòng tuyến của đối phương. Năm nghìn kỵ binh này có ba ngàn là Hạng Vũ chọn từ quân Sở đi theo hắn, còn lại là hai ngàn kỵ binh vốn đóng ở Cai Hạ, gắng gượng cũng vừa đủ năm nghìn.
Bởi vì suy xét nếu phá vây ban ngày, đối phương có phi hành quân rất khó đối phó. Thứ hai là, không có bóng đêm che giấu, muốn phá vây chỉ là chuyện viễn tưởng. Cho nên sau khi thương nghị với Anh Bố và các tướng lãnh, quyết định tiến hành phá vây ban đêm.
Lúc này, Anh Bố hơi do dự nói: “Tướng quân, thư của Sở Vương chưa đến, nhở đâu Lưu Bang quay về cứu viện, chúng ta cứ như vậy liều chết phá vây liệu có phải không khôn ngoan?”.
Hạng Vũ cười lạnh nói: “Sở Vương do dự, khó tránh khỏi bị ba mươi vạn quân Tần dọa sợ. Vạn nhất xảy ra biến hóa gì, chúng ta chỉ sợ chết ra sao cũng không biết. Cho nên cầu viện Sở Vương chỉ là thử thôi. Huống hồ lúc này lương thảo trong Cai Hạ đã hết, không còn khả năng phòng thủ. Chúng ta chỉ còn biết chò chết, chẳng bằng liều chết phá vây, sang Tề tính kế khác”.
Anh Bố luôn đi theo Hạng Thị, cũng gật đầu nói: “Nếu tướng quân đã suy xét thỏa đáng, dù sống hay chết, Anh Bố ta cũng sẽ ở bên tướng quân!”.
Hạng Vũ ngửa mặt lên trời, cười nói: “Nếu Tần Vương thật sự cấu kết với Sở Vương, việc ta lần này phá vây nhất định sẽ nằm ngoài dự liệu của Tần Vương. Quân Tần nhất định không đề phòng, chúng ta mới có cơ hội được!”.
Bồ Nghĩa tiến lên nói: “Tướng quân, chúng tôi thề sống chết theo tướng quân, tướng quân cứ việc hạ lệnh là được!”.
Hạng Vũ vung tay phải lên, cao giọng nói: “Các vị huynh đệ, sinh tử ở ngay trong trận chiến này đây, Hạng mỗ cùng phá vây với mọi người!”.
Hắn lời còn chưa dứt, đã bị hàng loạt tiếng hô chặn lời: “Tướng quân yên tâm, chúng ta cùng liều chết một trận”.
Hạng An nhẹ nhàng đi tới phía sau Hạng Vũ, thấp giọng nói: “Tướng quân, Ngu cô nương đang tới rồi, tướng quân xin đợi một chút”.
Hạng Vũ sắc mặt hơi buồn bã, vẻ mặt trầm trọng, quay đầu lại nhìn Ngu Cơ mặc giáp nhẹ cưỡi ngựa tới, không khỏi hai mắt sáng ngời, chỉ nghe thấy Ngu Cơ lo âu nói: “Hạng đại ca, Ngu Cơ đến cùng Hạng đại ca phá vây!”.
Hạng Vũ nghe thấy thế, tinh thần rung lên, kinh hỉ nhìn Ngu Cơ, gật đầu nói: “Tốt! Chúng ta cùng nhau phá vây, sống chết cũng ở cùng một nơi!”.
Nói xong, xoay người nhìn năm ngàn tinh binh trong ánh lửa, rút trường kiếm, lớn tiếng hét: “Mọi người theo ta giết, giết đi!”.
Lời còn chưa dứt, đã kéo mạnh dây cương, chiến mã lồng lên, cuồng loạn phóng đi, phía sau năm ngàn tinh binh cũng đuổi theo, thẳng hướng về cổng Tây.
Lúc này quân Tần bởi vì đối đầu với quân Sở quá yếu ớt, cho nên có hơi lơi lỏng. Hơn nữa Trương Cường cùng Sở Vương có mưu đồ, cho nên các tướng chỉ huy cũng loi lỏng không ép Hạng Vũ quá chặt. Hạng Vũ lại lựa chọn cửa Tây vốn không dễ dàng gì, muốn tới bờ Ô Giang thì phải đối mặt với quân Tần ở cả cửa Tây và cửa Nam, cho nên quan quân của Tần cũng không nghĩ Hạng Vũ sẽ lựa chọn phương pháp phá vây kiểu tự sát này, bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị Hạng Vũ chọc thủng một đường.
Đón gió lạnh ban đêm, Hạng Vũ cầm trường kiếm trong tay, cùng năm nghìn tinh binh tạo đội hình lưỡi liềm tiến thẳng vào đại doanh quân Tần. Hàn quang lóe lên, vô số quân Tần vừa mới tỉnh đã bị chém ngã phân nửa, còn chưa kịp tổ chức đội ngũ đã bị năm ngàn kỵ binh của Hạng Vũ làm cho điên đảo.
Hạng Vũ trên mặt dính đầy máu tươi, lại không kịp đâm chém một phen, chỉ thúc ngựa, nhằm đúng phương hướng phóng vào màn đêm.
Lúc này, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện khoảng trên dưới hai ngàn quân Tần. Hạng Vũ rùng mình, không dám chậm trễ, vội hét lên một tiếng, vung trường kiếm hung hãng lao về phía kẻ địch.
Tần tướng Trương Nguyên lúc này mới dẫn hai ngàn ngàn người tuần tra các doanh trở về, nhìn thấy tiền phương chém giết rung trời, trong lòng biết không ổn. Đang muốn hạ lệnh cho thủ hạ đi xem xét, chợt thấy một gã Sở quân thân mình to lớn, tay cầm trường kiếm lao thẳng tới đây. Trong lòng cả kinh, chưa kịp quát hỏi, đối phương đã bổ thẳng trường kiếm vào mình, không kịp mệnh lệnh cho binh lính nghênh chiến, trường kiếm đã tới người, đành phải hét lên một tiếng, đùi phải đá mạnh vào chiến mã, gắng sức khiến chiến mã tiến sang phải nửa bước, vừa may thoát khỏi một kiếm uy mãnh của Hạng Vũ.
Hạng Vũ vốn tưởng rằng một kiếm này có thể khiến đối phương mất mạng, nào ngờ đối phương lại vừa may tránh được, lúc lại vung trường kiếm lên, hai ngàn quân Tần đã phản ứng lại, tới tấp nhảy vào trận địa chém giết.
Một gã quân Tần nhìn thấy Hạng Vũ toàn lực nghênh chiến Trương Nguyên, liền giờ ngọn giáo lên, đâm thẳng vào vai trái của Hạng Vũ! Hạng Vũ lúc này trường kiếm vừa ra, căn bản không thể lui kiếm về được, đồng thời trường kiếm trong tay Trương Nguyên cũng đâm ra như tia chớp. Hạng Vũ cả kinh, biết là không ổn, cũng không tránh né, cho dù hy sinh cánh tay trái cũng phải xử lý được tên tướng Tần này, rống to một tiếng, trường kiếm trong tay đánh thẳng xuống Trương Nguyên!
Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, quân Tần vừa mới định đánh lén không biết từ lúc nào đã bị Ngu Cơ một kiếm đâm thủng tạng phủ, máu tươi bắn ra tung tóe lên chiến mã trắng của Ngu Cơ, đỏ sẫm chói mắt.
Nhìn thấy Ngu Cơ cứu mình đúng khoảnh khắc nguy hiểm, Hạng Vũ cũng không kịp nghĩ nhiều, trường kiếm của Trương Nguyên đã như tia chớp hướng tới, vừa ngửa ra sau né trường kiếm của đối phương, đồng thời vung chân ra đá vào đùi chiến mã đối phương. Con ngựa hí lên một tiếng, lui về phía sau, Hạng Vũ mượn cơ hội lại vung trường kiếm lên.
Trương Nguyên không ngờ lại không khống chế được chiến mã, kiếm pháp nhất thời hỗn loạn, bị Hạng Vũ chọn đúng thời cơ, trường kiếm đâm thẳng qua ngực.
Lúc này, chợt nghe thấy một trận tiếng kéo cung vang lên, Hạng Vũ cả kinh, trong lòng biết nỏ thủ của đối phương đã phát hiện ra mình, vội lớn tiếng quát: “Tất cả tắt đuốc đi!”.
Lời còn chưa dứt, đã thấy một đạo kình phong đánh úp về mình, bên tai còn nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Ngu Cơ: “Hạng đại ca, cẩn thận!”.
Hạng Vũ kinh hãi, vội vàng cúi người, chỉ cảm thấy mũi tên lướt qua mũ giáp của mình, khiến cho đầu vang lên một trận ong ong.
Quân Sở nhận được lệnh của Hạng Vũ toàn bộ dập tắt đuốc, khiến cho chung quanh đều rơi vào tối đen.
Bỗng nhiên, chợt nghe thấy Ngu Cơ kêu lên một tiếng đau đớn, Hạng Vũ cả kinh, vội khẽ quát hỏi: “Ngu Cơ, nàng không sao chứ!”.
Lúc này, quân Sở bên người Hạng Vũ đã càng lúc càng ít. Hạng Vũ không dám trì hoãn thêm nữa, tuy rằng lo lắng cho tình hình của Ngu Cơ, nhưng lại không thể phân tâm, qua khóe mắt thấy Ngu Cơ vẫn có thể thúc ngựa đi theo phía sau mình, rốt cuộc cũng yên tâm được, lại cùng với sự tác chiến Anh Bố, phóng ngựa chạy như điên.
o O o