Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 50: Chương 50: Triệu Yên dâng hiến




Nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của đám người đứng sau lưng Trương Cường, Bành Việt còn tưởng họ bị những lời vừa rồi của mình làm cho hoảng sợ, liền cảm thấy hơi đắc ý nhìn về phía Trương Cường, trịnh trọng gật đầu nói: “Nếu như công tử lập tức bắt giữ tiểu nhân đem nộp cho quan phủ, tiểu nhân không hề sợ chết, nhưng nếu công tử có thể chuyển lời của tiểu nhân đến tai thiên tử, tiểu nhân dù chết cũng nhắm mắt mãn nguyện!”

Dứt lời, Bành Việt nhìn thẳng vào mắt Trương Cường, mấy sĩ tử vừa mới huyên thuyên với Bành Việt lúc này cũng bị những lời của hắn làm bất ngờ, họ không hề nghĩ rằng Bành Việt với ngoại hình thô kệch lại có cách suy nghĩ như thế, ai nấy đều há hốc miệng kinh ngạc.

Đúng lúc này, một sĩ tử lo sợ Trương Cường quả thật hạ lệnh bắt giữ Bành Việt, vội đứng dậy nói: “Vị công tử này, lời của Bành Việt tuy ngông cuồng nhưng lại rất có lý, hy vọng công tử có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, bằng không sẽ tổn thất một nhân tài hiếm có thì thật đáng tiếc!”

Thành Thái nãy giờ thấp thõm lo âu, sợ Trương Cường nhất thời tức giận để lộ thân phận, nguy hiểm đến long thể, vội cố giữ bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở: “Công tử, giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi, bằng không trong nhà sẽ loạn lên mất!”

Trương Cường vẫn làm như không nghe thấy, nhìn trưng trưng vào Bành Việt, cố đè nén tâm trạng phấn khích, làm ra vẻ bình thản khẽ gật đầu nói: “Thật không ngờ ngươi lại có cách nhìn nhận như thế, nếu ngươi đã không sợ chết thì có dám theo ta vào cung diện kiến thiên tử không?”

Bành Việt rùng mình một cái, ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn về phía Trương Cường, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ pha lẫn kinh hãi.

Trương Cường cười phá lên một tiếng, từ tốn nói tiếp: “Nếu ngươi có vận may, nói không chừng sẽ được thiên tử phong cho chức quan nào đó, nhưng nếu ngươi xui xẻo, chọc cho thiên tử nổi giận thì khó tránh khỏi bị chu di cửu tộc, đến lúc ấy ngươi có hối hận thì đã muộn mất rồi!”

Bành Việt khẳng khái ngẩng đầu lên cao nói lớn: “Bành Việt này nếu là kẻ tham sống sợ chết thì đã không nói ra những lời vừa rồi với công tử rồi.”

Trương Cường gật đầu vẻ hài lòng, chậm rãi đề nghị: “Nếu đã vậy, ngày mai ngươi hãy đến phủ của Thành Thái hắn sẽ đưa ngươi vào cung gặp mặt hoàng thượng.”

Bành Việt ngớ người trong giây lát, vội dò hỏi vẻ hồ nghi: “Tại sao công tử không chịu đưa tiểu nhân đi gặp thiên tử mà lại bảo Thành tướng quân đưa đi?”

Trương Cường quay đầu nhìn sang Thành Thái đang nhíu chặt mày căng thẳng, hí hửng giải thích: “Thành tướng quân nay là trọng thần được hoàng thượng tín nhiệm, để Thành tướng quân dẫn đi sẽ tốt hơn ta nhiều đó, ha ha..”

Thành Thái lại nôn nóng hối thúc: “Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi! Tên Bành Việt này cứ giao cho Thành Thái là được, công tử có thể yên tâm.”

Trương Cường biết Thành Thái và Hàn Hoán đang lo sốt vó lên rồi, không nỡ để họ chịu tội thêm, bèn mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta hãy quay về!”

Dứt lời, chắp tay với Bành Việt chào từ biệt: “Ta ngày bận trăm công ngàn việc, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài một lần, lại tình cờ gặp được các hạ, đúng là một tin vui, chuyện ngày mai tuy rất khó dự liệu nhưng xin các hạ đừng bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.”

Nói xong câu cuối cùng, Trương Cường đứng phắt dậy sải bước ra khỏi tiệm, Thành Thái vội cẩn thận bảo vệ kề bên, quân cấm vệ chia ra cảnh giới bên ngoài cũng đề cao tinh thần cảnh giác vây lấy ba người vừa rời khỏi tiệm, đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi phố xá đông đúc.

Khi về đến hoàng cung đã quá trưa, khắp đại điện tuy vào mùa thu vẫn ấm áp lạ thường, Trương Cường được Hàn Hoán giúp đỡ cởi bộ trang phục sĩ tử trên người xuống, thay vào bộ y phục dành cho bậc đế vương, quay sang Thành Thái đang đứng chờ lệnh trong nội điện dò hỏi: “Khanh có từng nghe qua về Bành Việt?”

Thành Thái suy nghĩ một lúc, dè dặt đáp lời: “Bành Việt vừa mới đến Hàm Dương, nghe nói người này đã từng chu du sáu nước, tuy không phải là sĩ tử nhưng lại thường ở cùng đám sĩ tử bàn luận thiên hạ đại sự, hắn xưa nay rất khiêm tốn, không phải nhân vật dễ bị người khác chú ý đến.”

Trương Cường nhận lấy chiếc khăn do Hàn Hoán đưa qua lau tay xong, gật đầu nói: “Khanh hãy điều tra giúp trẫm, xem thử người này ngày thường hay qua lại với những ai, trình danh sách những người này lên cho trẫm.”

Thành Thái ngờ ngợ nhìn vào Trương Cường, ngẫm nghĩ giây lát, chắp tay hô lớn: “Thần tuân chỉ! Bệ hạ yên tâm, thần sẽ điều tra kỹ lưỡng.”

Trương Cường gật gù hài lòng, hạ lệnh: “Khanh lui xuống trước đi! Ngày mai hãy dẫn Bành Việt đến Trầm Hương Các kiến giá.”

Thành Thái quỳ xuống hành đại lễ xong mới cung kính lui ra khỏi đại điện.

Sau khi Thành Thái rời khỏi, Hàn Hoán khoác lên cho Trương Cường chiếc áo bào lộng lẫy thêu hình rồng uy nghi, nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, hôm nay Triệu Yên cô nương đã hết kỳ chay tịnh, bệ hạ có cần truyền gọi nàng kiến giá?”

“Yên nhi đã xong kỳ chay tịnh rồi ư?” Trương Cường nhớ đến dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt long lanh e ấp tình ý khiến người ta trọn đời không quên của Triệu Yên, trong lòng bồi hồi nhung nhớ.

Trong lúc nghĩ ngợi, lại nghe Hàn Hoán dè dặt bẩm tấu: “Chiếc áo bào này là do chính tay Triệu cô nương thêu cho bệ hạ trong thời gian chay tịnh đó ạ, áo bào thêu trước thần linh và tổ tiên sẽ có thể phù hộ bệ hạ, Triệu cô nương thật có lòng!”

“Hở?” Trương Cường ngạc nhiên nhìn sang Hàn Hoán, thấy y mặc áo bào màu lục đậm, búi tóc bằng mảnh vải đen, dáng vẻ cung kính thần phục. Trương Cường cười thầm trong bụng, không biết 30 năm trước tên gian thần Triệu Cao có phải cũng là bộ dạng ấy không nhỉ?

Thấy Trương Cường không lên tiếng, Hàn Hoán không đoán ra thánh ý, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đứng khép nép không dám nhiều lời nữa.

Trương Cường ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Hãy đi cùng trẫm đến Phi Tiên điện, trẫm phải đến thăm Yên nhi.”

Hàn Hoán vội tiến lên một bước quỳ xuống, khúm núm tâu: “Triệu cô nương đang ở ngoài điện, do chưa được chỉ ý của hoàng thượng nên không dám tự tiện vào trong.”

Trương Cường nghe vậy tâm trạng rộn rã hẳn lên, vội bước nhanh ra ngoài điện, đứng ngay trước cửa đại điện dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm, quả nhiên thấy Triệu Yên đang mặc trường bào đỏ thêu chỉ vàng, đầu cài cây trâm phỉ thúy, dung mạo tuyệt sắc hiếm gặp trên đời thấp thoáng dưới ánh nắng dìu dịu càng thêm cao sang quý phái, hệt như một con thiên nga kiều diễm lượn lờ trước mặt mình.

Triệu Yên đứng ngoài điện chờ đợi hồi lâu, lúc này vẫn chưa nhận được ý chỉ truyền triệu của Trương Cường, trong lòng đang thấp thõm không yên, muốn xông bừa vào đại điện ngay để gặp mặt vị anh hùng mà nàng đã tơ tưởng suốt bảy ngày bảy đêm, nhưng lại lo dù sao đây cũng không phải là cung A Phòng, lỡ tin này truyền đến tai hoàng hậu thì không hay lắm nên đành kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Cường xuất hiện, tấm thân mảnh mai xúc động khẽ run lên, vội quỳ xuống định hành đại lễ.

Trương Cường bắt gặp Triệu Yên mang sắc đẹp khiến người đối diện nghẹt thở, đâu còn quan tâm đến lễ nghi gì nữa, lập tức quên luôn cả xỏ chân vào ủng, chỉ mang đôi vớ trắng chạy ào tới chỗ Triệu Yên, khiến Hàn Hoán chạy theo sau lưng sợ hãi sém ngã lăn ra ngất xỉu.

Thấy Trương Cường hùng hổ phóng thẳng về phía mình, dung mạo tuyệt đẹp của Triệu Yên sợ hãi không còn hột máu. Trương Cường đâu biết đến chi tiết ấy, giờ đây trong người hắn chỉ có dục vọng tuôn trào cuồn cuộn không sao ngăn nổi, nhào tới ôm choàng lấy thân hình mảnh mai yếu ớt kia vào lòng, tận hưởng cảm giác khoan khoái sau khi loại trừ được mối đe dọa lớn nhất Triệu Cao.

Siết chặt vòng tay hơn, hít một hơi sâu mùi thơm quyến rũ từ cơ thể tinh khiết của mỹ nhân, Trương Cường ngắm nghía nàng tỉ mỉ hơn, bảy tám ngày không gặp, Triệu Yên gầy đi nhiều, cơ thể vốn mảnh mai lúc này càng thêm yếu ớt.

Trương Cường xót xa trong lòng, thở dài một tiếng, nhỏ nhẹ nói: “Trẫm chẳng phải đã an toàn rồi sao? Tại sao còn tự hành hạ mình như thế, 7 ngày chay tịnh, trẫm lo lắng chết đi được.”

Triệu Yên không ngờ Trương Cường lại đa tình đến thế, nước mắt tuôn trào, dựa đầu vào ngực Trương Cường, nấc lên thành tiếng: “Bệ hạ, Triệu Yên không nên để bệ hạ lo lắng..”

Trương Cường cúi xuống hôn lên khuôn mặt diễm lệ ấy, dịu dàng dùng đầu lưỡi lau lấy giọt lệ long lanh, bế người đẹp trong lòng lên, sải bước đi nhanh vào tẩm điện.

Vào giây phút này, còn có thứ gì trên thế gian quan trọng hơn mỹ nhân đang bế trên tay chứ?

-----o0o-----

Quyển II: Thương Hải Hoành Lưu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.