Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 190: Chương 190: Trương Lương cùng bái.




Một tháng sau thời tiết đúng là thời điểm rét lạnh nhất, gió bắc lạnh thấu xương lẫn với tuyết lớn đầy trời, giận dữ tàn sát bừa bãi giữa trời đất, bòng tuyết như sợi bông bay phất phới trong gió. Gió bấc lạnh thấu xương tiến vào khe hờ của y bào, khiến người ta không khỏi muốn kéo quần áo kín hơn một chút. Mày đen u ám dày đặc trên bầu trời giống như chăn bòng thật dày, đặt ở trên đỉnh đầu, tựa hồ sắp sửa rơi xuống.

Cấm vệ canh giữ ở ngoài điện cũng bị lạnh đến nỗi mặt đỏ bừng, trên nứt chòm râu và lông mi đều kết một tầng tuyết trắng thật dày, với tuyết trắng bám ở trên người xen lẫn cùng nhau, làm cho cả người giống như hóa thành phong tuyết.

Trương Cường khoác một cái miên bào ngồi ở trên lò sưởi, trong đại điện rất ấm áp, nghe gió bấc ngoài điện gào thét, Trương Cường phát tấu chương trên tay, đủng dậy đi đến cửa đại điện, lại vừa lúc nhìn thấy Tiêu Hà vội vàng đi xuống về phía một gã nội thị trong đại tuyết. Trương Cường trong lòng âm thầm thở dài một hơi, Tiêu Hà cần cù thật là làm người ta thán phục.

Nhìn phong tuyết ngoài điện, Trương Cường quay đầu lại về phía Hàn Hoán đứng ở góc đại điện sáng sủa nói: “Ngoài điện cấm vệ bao lâu thay phiên một ca?”.

Hàn Hoán nghe vậy cẩn thận nói: “Một canh giờ thay phiên một lần”.

Trương Cường gật gật đầu nói: “Phái người đưa chút canh nóng cho cấm vệ, mỗi người trước và sau lúc thay phiên đều uống một chút cho ấm người”.

Hàn Hoán sắc mặt khẽ biến, vội vàng khom người nói: “Ân trọng của Bệ hạ, nô tài thay mặt nhóm cấm vệ tạ ơn long ân của bệ hạ!”.

Trương Cường cười cười gật đầu nói: “Miễn phải tạ ơn, ngươi lui xuống đi!”.

Khi nói chuyện, Tiêu Hà đã đi lên bậc thang đài ngắm trâng đi nhanh về phía đại điện, Trương Cường bước lên phía trước mở cửa điện ra, một trận gió lạnh thổi đến trước mặt, làm cho Hàn Hoán cả người chấn động, thất thanh nói: “Bệ hạ, bên ngoài gió lớn. Cẩn thận long thề!”.

Lời hắn còn chưa dứt, Tiêu Hà nhìn thấy Trương Cường tự mình mờ cửa điện, vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy cửa điện, cẩn thận nói: “Bệ hạ, bên ngoài rất lạnh, trong điện ấm áp, đột nhiên mở cửa, long thề bệ hạ chỉ sợ không chịu nổi!”.

Trương Cường nghe vậy đành phải trở lại ngự tháp, vừa gật đầu nói: “Thừa tướng mau vào trong điện cho ấm người, giá lạnh như thế, thật sự là làm khó Thừa tướng!”.

Tiêu Hà mang theo một trận gió lạnh đi vào trong điện. Được nội thị giúp đỡ cởi bỏ miên bào rất nặng, đi đến trước ngự tháp khom người nói: “Cựu thần diện kiến bệ hạ!”.

Trương Cường chỉ vào ngự tháp nói: “Thừa tướng mau mau ngồi.

Xuống!”.

Lời còn chưa dứt, Hàn Hoán đã cẩn thận bung lên trà nóng, đặt ở trên bàn trước người Tiêu Hà.

Tiêu Hà nhìn thoáng qua Hàn Hoán, lúc này mới xoay người nhìn Trương Cường chắp tay nói: “Bệ hạ, Hung Nô bên kia đã truyền đến tin tức. Nghe nói Lưu Bang ở doanh trại Hung Nô thân thể không chịu nồi giá lạnh của Mạc Bắc, đã ngã bệnh. Chỉ là Hàn Tín hiện giờ được Hung Nô Thiền Vu tôn sùng là thượng khách, tựa hồ có ý mời chào”.

Trương Cường nhìn vài tập tấu chương trên bàn, gật đầu nói: “Sứ thần phái đi Hung Nô đã đến Hung Nô chưa?”.

Tiêu Hà sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhìn Trương Cường, do dự một chút, lúc này mới từ trong lòng lấy ra một phong thư, khom người về phía Trương Cường nói: “Mặc Đốn đã nhận được chiếu thư của bệ hạ, đày là thư hàm của Mặc Đốn trả lời cho bệ hạ!”.

Trương Cường nhìn Tiêu Hà thần sắc nghiêm trọng, cũng không nhận phong tấu chương kia. Chậm rãi gật đầu nói: “Chỉ sợ là Hung Nô không chịu giao ra Lưu Bang? Ha ha ha ha...”.

Tiêu Hà vốn lo lắng Trương Cường sau khi biết tin tức này sẽ mặt rồng giận dữ, lại không nghĩ rằng Trương Cường lại vui mừng lộ rõ trên nét mật, trong lòng rúng động, đón ánh mắt của Trương Cường, hơi cười nói: “Bệ hạ chờ đợi cơ hội này đã làu?”.

Trương Cường hưng phấn mà đứng dậy bước đi thong thả trong đại điện nói: “Hung Nô tự cao ổn thân ở Mạc Bấc. Hành tung bất định, đại quân Tần ta không làm gì được nên bọn họ mới càn rỡ như thế! Buồn cười! Chỉ là Hung Nô, lại cuồng vọng tự đại như thế!”.

Tiêu Hà nghe vậy thần sắc lại cực kỳ trầm trọng nói: “Hay là bệ hạ muốn thân chinh Hung Nô?!”.

Trương Cường nhìn thần sắc khẩn trương của Tiêu Hà, gật đầu nói: “Thừa tướng không cần lo lắng, Hung Nô tuy rằng hành tung bất định, nhưng trẫm cũng có biện pháp bắt được con hồ ly này! Về phần thân chinh, trẫm chỉ sợ không thể tự mình xâm nhập đại mạc. Chỉ có thể do Mông Điềm và Vương Bôn hai vị tướng quân làm!”.

Tiêu Hà nghe nói Trương Cường không chuẩn bị thân chinh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe vậy chậm rãi gật đầu nói: “Tấn công Hung Nô không phải là chuyện dễ. Tuy rằng lương thảo sung túc, binh lính đã chờ xuất phát, nhưng là phương pháp tác chiến của Hung Nô luôn luôn mơ hồ không rõ, không thể nắm lấy, bệ hạ phải thương nghị cụ thể biện pháp đối phó cùng hai vị tướng quân”.

Trương Cường gật đầu nói: “Lời nói của Thừa tướng rất đúng, trẫm đang muốn cùng Mông tướng quân thương thào việc này, lần trước bao vây tiễu trừ Lưu Bang tấn phong tướng sĩ lập được quân còng, còn phải có Thừa tướng và Thái úy cùng nhau xử trí”.

Tiêu Hà nghe vậy trên mật mỉm cười gật đầu nói: “Bệ hạ, quốc khố dựa vào cách mượn khoản có được rất phong phú, hơn nữa thứ dân an tâm sản xuất, thương nhân được quan phủ địa phương chiếu cố, tuy rằng thuế phú nặng hơn không ít, nhung lợi nhuận thương nhàn không bởi vậy mà giảm bót, hơn nữa còn có thể từ khoản vay của quốc gia lại được lợi nhuận nhiều hơn, khiến cho những người này đều một lòng ùng hộ Đại Tần ta.

Nói tới đây tựa hồ có chút vong tinh, nhưng lại không kìm chế được đứng dậy bước đi thong thà ở trong điện nói: “Chính lệnh hoàn toàn thuận lợi. Điềm này chỉ có so với thời điểm Thủy Hoàng sơ thống thiên hạ. Bệ hạ đã chấp chính gần bốn năm, dàn gian tuy rằng luôn miễn giảm thuế má, lại liên tục mấy năm chinh chiến, quốc khố lại đầy đủ hơn rất nhiều. Tất cả đều là do sự nhàn hậu của bệ hạ mà có được”.

Trương Cường cười gật đầu nói: “Chờ tương lai tiêu diệt hoàn toàn Hung Nô, Đại Tần ta mở thông con đường tơ lụa, kéo dài thương mại đến phương Tây xa xôi, khi đó đem vô số vàng bạc và hương liệu của phương Tây mang về Đại Tần, làm cho Đại Tần ta càng thêm giàu có và sung túc!”.

Tiêu Hà nghe vậy rất là kinh dị, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ vẫn còn có quốc gia xa xôi mà lại giàu có và sung túc hơn so với bộ lạc Đại Uyên, Nguyệt Thị à?”.

Trương Cường nghe vậy ngửa đầu cười nói: “Thiên hạ to lớn như vậy, ngươi và ta có thể tưởng tượng, bản đồ trước mắt chúng ta bất quá chỉ là một phần rất nhỏ thôi!”.

Tiêu Hà giật mình nhìn Trương Cường, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, Đại Tần mấy năm liên tục dụng binh, mặc dù có Ba Thục làm càn bàn của Đại Tần, gánh nặng này còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhung nếu thiên hạ quà thực như lời bệ hạ nói, chỉ sợ vũ lực đơn giản cũng không thể làm cho Đại Tần giàu có lên”.

Nói xong, chỉ cảm thấy một mành tĩnh mịch trong điện, nhóm nội thị hầu hạ ở trong điện cũng nghe thấy Tiêu Hà chỉ trích Trương Cường thường xuyên dụng binh quá mức, khiến cho cục diện Đại Tần thật vất vả khôi phục lên cuối cùng lại hủy diệt. Lời này thực sự mà nói có chút làm cho người ta sợ hãi, nếu là đặt ở thời đại Triệu Cao và Tần Thủy Hoàng tiến gián như vậy thật là quá mức nguy hiềm. Tuy rằng Trương Cường luôn luôn nhân hậu, nhưng là có khi làm việc tàn nhẫn, làm cho trong lòng mọi người kinh hãi.

Tiêu Hà nói xong lời này, trong lòng cũng kinh hãi, nói xong lời này, chỉ cảm thấy trên lung lạnh lẽo, đúng là mồ hỏi lạnh đã ướt đẫm y phục! Trong điện một khung cành tĩnh mịch, mọi người đều cẩn thận nhìn về phía Trương Cường.

Trương Cường suy nghĩ thật làu sau, mới nói: “Thừa tướng yên tâm, trẫm cũng không phải người hiếu chiến, tình hỉnh trong nước trẫm cũng biết rõ, cho nên chỉ có khai thòng con đường thương mại mới giàu có cho vạn dân thiên hạ, vẫn chưa tính toán mật khác. Nếu là có người mơ ước giàu có và đông đúc của Đại Tần ta, không thể khi dễ trăm vạn đại quân chúng ta vất vả nuôi dường!”.

Tiêu Hà thấy Trương Cường cũng không trách tội, cuối cùng miễn cường bình tĩnh lại, cẩn thận chắp tay nói: “Bệ hạ, Vụ án Lưu Bang ít ngày nữa sắp thầm tra xử lý chấm dứt, quyết đoán như thế nào, bệ hạ phải suy nghĩ sâu xa!”.

Trương Cường lúc này tâm trạng có chút không thoải mái, dù sao trong lời nói của Tiêu Hà phản đối mình tây chinh, mà tây chinh cuối cùng có được hay không, thật sự khó có thể tưởng tượng, dù sao theo Đại Tần nếu là một tiếng trống làm tính thần hãng hái thêm, phái ra trăm vạn đại quân chinh phạt Tày Vực, chiến tuyến dài lâu chắc chắn ảnh hưởng đến tiếp viện hậu cần, cuối cùng có thông được hay không, thật sự còn có khó khàn không nhỏ. Huống hồ chính mình cũng chỉ là muốn đuổi sạch Hung Nô đi, sau đó mở con đường tơ lụa, nối thông giao lưu giữa thế giới phương đông và phương Tây.

Nhìn Tiêu Hà thần sắc cung kính lại tiều tụy, Trương Cường biết, Thừa tướng Tiêu Hà quá mệt mỏi, trước kia có Phùng Khứ Tật ở đây quan sát đại cục, hắn làm tả thừa tướng chỉ là làm chút còng việc tương ứng, hiện giờ Phùng Khứ Tật đã qua đời, chức trách tà hữu Thừa tướng đều trút lên một mình Tiêu Hà, có thể thấy trách nhiệm của hắn rất nặng nề.

Nghĩ đến đây, bất giác gật đầu nói: “Thừa tướng có thể có chọn người thích hợp đàm nhiệm tả thừa tướng?”.

Tiêu Hà nghe vậy hơi kinh hãi, kinh ngạc nói với Trương Cường: “Ý của Bệ hạ?”.

Trương Cường nhìn thoáng qua Tiêu Hà đang vô cùng kinh ngạc, vừa suy nghĩ, vừa gật đầu nói: “Trương Lương hiện tại ở nơi nào?”.

Tiêu Hà nghe vậy hoàng sợ nói: “Trương Lương bị bệ hạ giam ở ngục đã hai năm, vài lần trước hai vị hoàng tử hạ sinh bệ hạ đại xá thiên hạ, lúc này hắn mới thoát tội, tạm thời ở Hàm Dương lấy thân tội dân ở chỗ ẩn quan, nếu là bệ hạ triệu kiến, chỉ sợ ngày mai mới được!”.

Trương Cường kinh ngạc nói: “Ẩn quan là cái chức quan gì? Trẫm hình như còn chưa nghe qua”.

Tiêu Hà vội vàng khom người nói: “Cái gọi là ẩn quan đó là quan viên đồ hình quân lý tội phạm sau khi phóng thích, bọn họ chức vị thấp kém, cho nên bệ hạ cũng không biết được. Mà những tội dân sau khi bị triều đỉnh trách phạt luật pháp quy định những người này thân phận nghèo hèn, chỉ có thể ở trong phạm vi quân lý của ổn quan. Cho nên, nếu là bệ hạ triệu kiến Trương Lương, vẫn phải ngày mai mới đi triệu kiến được, hôm nay chỉ sợ là không còn kịp rồi!”.

Trương Cường gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Hoán ở ngoài điện lấp ló, bất giác nhíu mày nói: “Hàn Hoán, việc gì thế, sao lại lén lút như thế!”.

Hàn Hoán lúc này đang muốn lùi lại, nghe vậy tiến lên đến nói: “Bệ hạ, thần phi nương nương thân thể không được tốt, Hoàng hậu nương nương lệnh tiểu nhân đến bẩm tấu bệ hạ!”.

Trương Cường nghe vậy, thật sự kinh hãi, mấy ngày này, từ lúc hồi cung, liền hết sức an ủi Lỗ Nguyên, khiến nàng nhanh chóng khôi phục sức khỏe, cũng may Lỗ Nguyên sinh hạ được Khởi Nhi, cũng khỏe mạnh, cuối cùng làm cho Trương Cường vui mừng vô cùng. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Lỗ Nguyên đều làm cho hắn nhớ tới nụ cười tươi đẹp mà giào hoạt của Lữ Hậu, làm cho Trương Cường cảm thấy không thoải mái, điều này làm cho hắn vò hỉnh trung lãnh đạm rất nhiều với Lỗ Nguyên, Lỗ Nguyên vốn đã yếu đuối, hơn nữa tình thế chính trị mẫn cảm này, càng khiến cho nàng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Trương Cường, tâm sự chồng chất làm cho thân thể lại ngày càng sa sút.

Mấy ngày nay thời tiết rét lạnh, mặc dù cung của Lỗ Nguyên sử dụng tất cả phương tiện giữ ấm, nhưng là lại vẫn không làm cho tình trạng của Lỗ Nguyên chuyền biến tốt đẹp, lúc này nghe vậy, trong lòng nhất thời câng thẳng.

Vội vàng nói với Tiêu Hà: “Thừa tướng lui xuống trước đi, về việc Trương Lương, ngày mai hội triều, lại bàn sau!”.

Nói xong, sau khi Tiêu Hà rời khỏi đại điện, lúc này mới vội vàng mặc cẩm bào chống lạnh đi lên kiệu, không quân đại tuyết đầy trời đi đến cung của Lỗ Nguyên.

o O o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.