Mùa thu trong đại mạc, mặc dù đã lạnh lẽo hơn nhưng đây là mùa thoải mái nhất trong năm, không khí hơi ẩm ướt, không cảm thấy được sự ghê gớm của khô hạn, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, khí hậu khiến người ta thấy dễ chịu hơn so với tiết trời hanh khô mùa xuân và nóng nực mùa hạ.
Mông Điềm cưỡi trên lưng chiến mã, đứng dưới ngọn cờ chiến màu đen đang đón gió, đưa mắt ra xa, chỉ thấy ở nơi cuối tầm mắt, chỉ toàn cát là cát, một bể cát mênh mông, vươn xa về phía Tây cách đại quân không xa, nhìn không thấy biên cảnh đâu, xa xa có thể nhìn thấy vô số xương cốt động vật trắng hếu rơi rớt trên cát, khiến cho biển cát im lặng chết chóc thêm ba phần chết chóc.
Bên cạnh ông, Vương Bôn lần đầu tiên tham gia tác chiến đột kích bất ngờ, lúc này thúc ngựa đi đến bên Mông Điềm, vừa đưa mắt nhìn, vừa lo lắng nói với Mông Điềm: “Lần này cho Bành Việt ở lại thủ huyện Cửu Nguyên có thỏa đáng hay không, nếu tướng quân vì thế kết oán, Bành Việt lại nhận được sự tín nhiệm rất lớn của bệ hạ, nếu lại nói những lời không hay với bệ hạ, thì không phải...”.
Mông Điềm nhíu mày nói: “Loại tướng quân không thể cùng toàn quân đồng lòng như thế tuyệt đối không thể dùng, ngươi là người lãnh binh, sao đến đạo lý đó còn không hiểu?”.
Vương Bôn không nén được tiếng thở dài nói: “Sao ta không biết đạo lý, nhưng Bành Việt rốt cuộc vẫn là tước vị Triệt Hầu, cũng không phải là tướng lĩnh bình thường, ta e...”.
Mông Điềm nghe thế, gật đầu than: “Sao ta không biết tính quan trọng trong chuyện này chứ? Tuy nhiên nếu vì sợ lời đồn nhảm mà chôn vùi lý do thất bại trong quân, Mông Điềm ta làm sao xứng đáng với những tướng sĩ đã vào sinh ra tử cùng ta chứ?”.
Vương Bôn nghe thế sững người, nhìn bộ mặt cương nghị của Mông Điềm, chắp tay nói: “Lần này tướng quân nghe lời của Tống Hoài kia, quả thật là rất mạo hiểm, nếu đúng là Mặc Đốn có ý mai phục, thì e...”.
Mông Điềm lạnh lùng nhíu mày gật đầu: “Mặc dù rất mạo hiểm, nhưng cũng vẫn đáng, Tống Hoài mặc dù là thuộc hạ cũ của Lưu Bang, nhưng lại vướng vào tranh chấp quyền lực trong nội bộ Hung Nô, cho nên vẫn cứ nên thử, chúng ta chỉ cần hết sức cẩn thận là được, cơ hội lần này mà bỏ qua thì quả thực đáng tiếc”.
Vương Bôn nghe thế gật đầu, không nói thêm gì nữa, đưa mắt nhìn ra xa, lần này Mông Điềm và Vương Bôn đích thân dẫn theo sáu vạn tinh kỵ, xuất phát từ huyện Cửu Nguyên hướng về phía Tây đi sâu một nghìn hai trăm dặm vào đại mạc, hành trình đã được nửa tháng, lúc này đã đến cuối thu, nếu trận này không cách gì tìm được Hung Nô Vương đình, thì tác chiến năm nay hoàn toàn kết thúc. May là lần xuất chiến này, lương thảo và áo mùa đông mang theo được trang bị đầy đủ, không lo đến vấn đề sinh tồn cho đại quân.
Do lần này vẫn là trực tiếp đi đến chỗ Hung Nô Vương đình, sáu vạn đại quân này được chọn lựa từ trong một trăm vạn quân Tần, chiến mã đều đang ở độ tuổi sung mãn nhất, sĩ khí quân sĩ và trang bị đều rất sung mãn. Đối mặt với quân Hung Nô được trang bị tương đối lạc hậu, sĩ khí trong quân tương đối cao, tuy nhiên lúc này môi trường sa mạc đương nhiên là bất lợi cho quân Tần, khiến cho tướng lĩnh ai nấy đều phải cẩn trọng thêm ba phần.
Lúc này, ánh mặt trời buổi sáng đang chiếu rọi trên sa mạc, sau lưng sa binh từ phía xa xuất hiện mấy chấm đen đang di dộng, Vương Bôn ngạc nhiên vội đưa mắt nhìn Mông Điềm, thì thấy Mông Điềm vội vã lấy kính viễn vọng mà Trương Cường tặng cho ra nhìn, nhìn về hướng mấy chấm đen xuất hiện thì thấy một cánh quân Hung Nô khoảng một nghìn người đang phi ngựa nhằm hướng tây đi đến, nhưng không hề phát hiện ở phía xa xa đang có đại quân Tần.
Lần này sau khi tiến vào đại mạc, toàn bộ đại quân đều thay màu đen quân trang, tất cả đều lấy màu đất vàng trên sa mạc làm quân trang, cũng không đem theo nhiều cờ, ngoài cờ chỉ huy của Mông Điềm ra, đại quân không có lá cờ nào khác, khiến cho cánh quân Hung Nô hoàn toàn không nhận ra, kẻ địch đang ở rất gần.
Mông Điềm đưa kính viễn vọng cho Vương Bôn gật đầu: “Xem ra, Hung Nô Vương đình quả nhiên là ở gần đây rồi, chúng ta phải cẩn thận chút, cứ đi lên phía trước, có thể còn có nhiều quân Hung Nô hơn, mọi người tập trung tinh thần, hôm nay nếu có thể một kích mà đánh thắng Vương đình đối phương, đại Tần ta e là lại có thêm mấy đại tướng quân Triệt Hầu rồi, ha ha.
Những tướng lĩnh đứng bên cạnh nghe thế đều run người, phó tướng Vương Lý của Vương Bôn hào hứng nói: “Tướng quân, chúng ta nhất định phải giết cho đã tay, ha ha...”.
Mông Điềm nhìn đại mạc Gô bi rộng lớn trước mặt, mặc dù không cách gì che giấu được sự vui sướng trên mặt, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu: “Vương Bôn hãy dẫn theo ba vạn người, yểm trợ cho ta, ta đích thân lấy Vương trướng Hung Nô, truyền lệnh, tất cả mọi người, hãy chuẩn bị chiến đấu, hãy cho chiến mã uống thêm nước ngọt, tiến lên mười dặm, chuẩn bị chiến đấu” Nói xong, bèn thúc ngựa phóng đi, sáu vạn đại quân đằng sau theo lên, cùng xông vào sâu trong đại mạc rộng lớn vô tịch.
Tiến lên được khoảng tám dặm, thì đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một ốc đảo khiến người ta cảm thấy bất ngờ, trong bao la cát vàng bao quanh hiện ra vô cùng tươi tốt, bắt mắt, tuy thời tiết đã chuyển lạnh nên màu sắc trên ốc đã nhạt hơn nhiều, nhưng cũng đủ khiến cho quân Tần đã chờ đợi rất lâu trên đại mạc.
Cảm thấy phấn chấn, đi tiếp qua ốc đảo, có thể dễ dàng nhìn thấy thảo nguyên bạc màu dài ngút mắt, thì ra đây là vùng giáp ranh sa mạc, đi tiếp chính là thảo nguyên hoang vu.
Do vùng giáp ranh sa mạc, nên thảo nguyên ở đây chỉ có thể mọc lên đến đùi, không được rậm rạp và cao bằng đầu người như thảo nguyên Mạc Bắc, trên thảo nguyên thấp lè tè này, cuối tầm mắt xuất hiện một doanh địa màu đen, giống như đám mây đen đậu trên thảo nguyên lụi tàn.
Mông Điềm thấy thế, lập tức lôi kính viễn vọng ra nhìn, mới phát giác doanh địa này quả nhiên là do mấy chục doanh địa cỡ nhỏ họp lại thành, trong mỗi doanh địa có mấy chục cái lều được dựng lên, cái lều lớn gấp mười lần những chiếc còn lại hiện ra vô cùng nối bật, không khác gì Vương trướng mà Mông Điềm tận mắt thấy ở huyện Bắc Địa.
Bỏ kính viễn vọng xuống, thì cái lều vĩ đại đó lập tức không nhìn thấy gì nữa, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một vùng doanh địa đen đen mơ hồ, Mông Điềm thầm đánh giá tình hình trong doanh địa mà trong tầm mắt kính viễn vọng thấy được, đôi lông mày rậm bất giác nhíu lại.
Nhìn thấy thần sắc Mông Điềm khác lạ, Vương Bôn đứng bên cạnh đang chuẩn bị bước vào trận chiến sợ hãi nói: “Tướng quân, có đột biến gì sao?”.
Mông Điềm gật đầu gượng cười: “Đại quân Hung Nô trong doanh địa có khoảng mười vạn quân, quả nhiên là Hung Nô Vương đình, chúng ta coi như không uổng lần đi này”.
Vương Bôn ngạc nhiên nhìn doanh địa đen đen phía trước, tư lự nói: “Đối phương có những mười vạn, chúng ta chỉ có sáu vạn, dường như có chút trầy trật rồi”.
Mông Điềm bình tĩnh lắc đầu: “Thế lực Hung Nô Vương đình mặc dù không nhỏ, nhưng với tình hình trước mắt mà nói, dường như không phát hiện được hành tung của chúng ta, chỉ cần chúng ta tấn công với tốc độ nhanh nhất, gắng hết sức nhất kích tấu hiệu, tuyệt không cho đối phương cơ hội nào để nghỉ lấy hơi, chúng ta đã có thể nắm được phần thắng”.
Vương Bôn nghe xong, nghĩ một lát chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, Vương Bôn sẽ đi chuẩn bị ngay, sau một giờ nữa sẽ tiến công”.
Chính ngọ, ánh mặt trời soi rọi mọi ngóc ngách trong doanh địa, đang là giờ ăn cơm trưa, trên bếp ngoài lều, ngào ngạt mùi thơm của xương hầm, còn trên đống lửa đốt trước doanh trướng, mùi thơm thịt nướng lan trong không khí, khiến cho bọn trẻ con thích thú đùa nghịch bên khung nướng thịt, rất nhiều phụ nữ đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa, nhưng trong căn lều to nhất màu trắng vẫn rất im ắng, không chút ồn ào như trong các doanh địa khác.
Trong Vương trướng, một trụ rồng vàng gánh trọng tâm toàn bộ đại trướng, trên đỉnh trướng ánh mặt trời chính ngọ soi lên cây trụ vàng khiến cho cây trụ càng trở nên huy hoàng hoành tráng.
Dưới cây trụ vàng, là tấm thảm màu đỏ dát bạc dày hiện ra vô cùng bắt mắt, Mặc Đốn lạnh lùng ngồi trên tấm thảm đỏ, nói với mấy vị quỷ tộc Hung Nô mặc áo dài tơ lụa rất tinh xảo: “Thời tiết đang chuyển lạnh, chúng ta nhất định phải mau chóng tích trữ lương thảo qua đông, năm nay do liên tiếp gặp chiến bại, tốn hao rất lớn, lại thêm kỵ binh Mông Điềm xuất quỷ nhập thần, quả thật không dễ gì đối phó, ta thấy, hiện nay thời tiết đã chuyển lạnh, Mông Điềm sẽ không ngờ chúng ta lại có thể xâm phạm xuống phía nam, đây là cơ hội thu được toàn thắng lớn”.
Một tên Hung Nô bên cạnh lạnh lùng nói: “Liên tục ba lần đại bại, quân đội chúng ta chỉ còn lại không đến mười sáu vạn, đối mặt với ba mươi vạn quân Tần mấy lần trước đã tổn thất gần hai mươi vạn, cường tên của quân Tần chúng ta căn bản không cách gì đối phó được, cung tên của chúng ta không có tính sát thương cao, không thể bì được với cung tên quân Tần, trong khi cung tên quân Tần có thể đâm thủng chiến giáp của Hung Nô chúng ta, thì cung tên chúng ta không thể đâm được chiến mã người Tần, chúng ta nên thuận theo ý trời, rời bỏ mảnh đất này, đi về phía tây, tìm một nơi cây cỏ tốt tươi màu mỡ hơn”.
Mặc Đốn cười nhạt nói: “Ngoài sa mạc ở thảo nguyên phía tây ra chính là bãi hoang, không thể vỗ béo được dê ngựa, sử dụng làm sao được, còn nếu cứ đi về phía Tây, lại là sa mạc không có dấu chân người, nếu toàn bộ tộc di chuyển có thể thuận lợi băng qua sa mạc chỉ còn lại một đến hai phần mười, không lẽ những đứa trẻ kia, đều phải trở thành vật hy sinh cho quân tần sao?”.
Nói đến đây, hắn nhìn trời cười: “Không, thảo nguyên này là thảo nguyên của Hung Nô chúng ta, người Tần phải trở về trung nguyên thuộc về họ, ta tuyệt đối không thể để để người Tần thực hiện được mục đích của chúng”.
Lời hắn vừa dứt thì nghe thấy tiếng: “Vèo” vút lên, đâm xuyên qua đại trướng, bay vèo đến mặt mình.
Mặc Đốn còn chưa kịp phàn ứng thì tên cận vệ đứng trong đại trướng liền hét lên một tiếng rồi ngã vật xuống, tên đại hán vừa nói chuyện với Mặc Đốn thét lên một tiếng thảm thiết, hắn bị một mũi tên bắn xuyên ngực, thét lên vô cùng đau đớn, đám người trong trướng bây giờ mới định thần lại.
Mấy tên cận về của Mặc Đốn dùng thân thể để che cho Mặc Đốn chạy ra ngoài, đúng lúc này bên ngoài trướng nghe thấy tiếng nố dữ dội đinh tai nhức óc, vô số đốm lửa trong doanh địa bùng lên, trong doanh địa đâu đâu cũng thấy đám người thất kinh hoang mang và lũ chiến mã hốt hoảng bỏ chạy.
o O o