Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa phía sau của Kim Bích Huy Hoàng, ở đó trồng rất nhiều hoa hồng, đang trong thời kì nở rộ.
Gió đêm thổi qua cửa sổ mang theo mùi hương hoa hồng.
Hạ Quý Thần lặng người nhìn những bông hoa hồng vàng bên ngoài cửa sổ. Anh cứ đứng như thế không hề chớp mắt. Mãi một lúc lâu sau, đến khi cảm thấy mắt mình hơi cay, anh mới khẽ chớp mắt, thờ ơ liếc nhìn về phía toilet một cái, sau đó xoay người rời đi.
Đi được vài bước, dường như Hạ Quý Thần muốn quay đầu lại nhìn nhưng rốt cuộc anh vẫn không quay lại, chỉ đứng đó một lúc rồi tiếp tục bước đi.
Hạ Quý Thần không trở lại phòng bao mà đi thẳng đến trước thang máy, bấm chọn lầu một của “Kim Bích Huy Hoàng.”
Vừa bước ra khỏi thang máy, quản lý sảnh trông thấy anh liền chạy đến chào: “Hạ tiên sinh, anh phải đi rồi à?”
Hạ Quý Thần liếc nhìn vị quản lý kia một cái, anh không trả lời, tiếp tục bước về phía cửa chính. Vẻ mặt anh có hơi nhợt nhạt.
Quản lý sảnh vẫn đi theo sau Hạ Quý Thần, tươi cười vô cùng lịch sự và chân thành: “Hạ tiên sinh, sau khi đưa anh đến đây, Trần tiên sinh đã rời đi. Không biết là Trần tiên sinh sẽ quay lại đón anh hay là để tôi sắp xếp gọi xe cho anh?”
Hạ Quý Thần bước ra khỏi cửa xoay của Kim Bích Huy Hoàng, gió lạnh thổi vào mặt, khiến cho những cảm xúc nặng nề trong lòng anh tan đi rất nhiều. Anh đưa tay vào túi quần lấy ra một điếu thuốc, lúc chuẩn bị lấy bật lửa châm thuốc, quản lý đại sảnh đã nhanh chóng đưa bật lửa cho anh.
Hạ Quý Thần liếc nhìn ông ta một cái, anh cắn điếu thuốc trên môi, nghiêng đầu đốt thuốc. Sau khi rít một hơi, anh ngậm khói thuốc trong miệng, một lát sau, mới từ từ nhả ra. Đợi đến khi khói thuốc tan hết, Hạ Quý Thần mới lên tiếng đáp: “Gọi Trần Bạch đến đón tôi.”
“Vậy bây giờ tôi giúp anh gọi cho Trần tiên sinh.” Quản lý sảnh nói.
Hạ Quý Thần gật đầu, yên lặng đưa điếu thuốc lên miệng.
Sau khi quản lý đại sảnh cúp điện thoại, ông ta nhanh chóng báo với Hạ Quý Thần: “Trần tiên sinh nói, cậu ta đang ở gần đây, tầm mười phút nữa sẽ đến.”
Hạ Quý Thần ngậm điếu thuốc, dùng yết hầu đáp lại một tiếng thật khẽ: “Ừ”.
“Hạ tiên sinh, anh muốn vào trong ngồi một lát không? Tôi pha cho anh ly trà nhé? Hoặc cà phê?”
Mãi một lúc sau, Hạ Quý Thần mới xua tay đáp: “Không cần.”
Ngừng lại một chút, liếc nhìn quản lý đại sảnh đang cung kính đứng bên cạnh, anh lại nói thêm: “Ông đi làm việc của ông trước đi.”
“Vâng Hạ tiên sinh, có việc gì thì anh cứ gọi cho tôi.”
Hạ Quý Thần không đáp lại.
Sau khi quản lý sảnh quay trở vào Kim Bích Huy Hoàng, Hạ Quý Thần đứng ở cửa chính một lúc rồi bước ra đường lớn.
Anh chọn bừa một cái đèn đường, đứng tựa vào đó, rồi lại lấy ra một điếu thuốc.
Vừa hút xong điếu thuốc, Trần Bạch cũng vừa đến.
Không đợi Trần Bạch xuống mở cửa cho mình, Hạ Quý Thần đã tự mình mở cửa chui vào xe.
Xe lao nhanh trên đường vắng, đi được khoảng 100m, Hạ Quý Thần đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy gửi hợp đồng lại rồi, cậu đã nhận được chưa?”
Trần Bạch đờ ra một lúc mới ý thức được “cô ấy” mà Hạ Quý Thần đang nhắc đến là Quý Ức, mà hợp đồng anh ấy nói cũng chính là hợp đồng chuyển nhượng cô sang truyền thông Hoàn Ảnh, cậu vội vàng đáp: “Trước khi tan ca tôi đã nhận được rồi.”
Trong xe yên ắng không một tiếng động.
Trần Bạch điều khiển vô-lăng, tiếp tục đi về phía trước. Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, anh liếc nhìn Hạ Quý Thần qua kính chiếu hậu, do dự một lát, anh lại hỏi: “Hạ tổng, anh có muốn xem lại hợp đồng lần nữa không?”