Giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim Quý Ức run rẩy không thôi, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống sàn.
Quý Ức tưởng rằng mình đang nghe nhầm, cô nhìn chằm chằm màn hình lúc sáng lúc tối, nhất thời quên mất phải trả lời điện thoại.
Hạ Quý Thần chờ mãi chẳng thấy Quý Ức lên tiếng, anh lại nói: “Tiểu Ức?”
Nghe thấy tiếng gọi, toàn thân Quý Ức run lên, sau đó theo bản năng, cô đáp: “Đây…”
Điện thoại là do cô vô tình ấn gọi, vốn dĩ Quý Ức vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với anh, sau khi trả lời đúng một chữ kia, cô lại tiếp tục im lặng.
“Làm sao vậy?” - Hạ Quý Thần thấy cô không nói gì nên anh lại mở miệng lần nữa.
Dừng lại một chút, giọng anh lại vang lên: “Sao lại không nói?”
“Không có…” - Lần này Quý Ức không im lặng quá lâu, cô nhanh chóng trả lời, nhưng vẫn chỉ trả lời cụt ngủn như ban nãy.
Có lẽ do ban nãy khóc quá thương tâm, cho nên bây giờ giọng của cô vẫn còn xen lẫn tiếng sụt sịt rất khẽ.
Mặc dù rất khẽ nhưng cũng đủ để Hạ Quý Thần nhận ra, không đợi cô lên tiếng, anh nói nhanh: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng nói của anh rất êm tai, lại cất giấu sự lo lắng quen thuộc. Lúc vô tình gọi cuộc gọi này cô đã ngừng khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại trào ra lần nữa.
Mặc dù cách nhau một cái điện thoại, biết anh không thấy được, nhưng cô vẫn vội vàng đưa tay lau đi nước mắt. Quý Ức càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều, chỉ trong chốc lát mà hai tay cô đã ướt sũng.
“Tiểu Ức?” - Hạ Quý Thần lo lắng gọi tên cô, giọng anh đầy sự quan tâm.
Quý Ức nghe thấy hai từ này lại càng khóc thương tâm hơn, nhất thời không nhịn được mà khóc nấc lên.
Cô sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng, nên vội vàng đưa tay bịt miệng, sau đó nhanh chóng dập máy.
Quý Ức gục mặt, vai run lên từng hồi, đợi cảm giác vô cùng nặng nề đau đớn kia qua đi, cô mới với tay lấy một chai rượu.
Cô vừa mở nắp ra, còn chưa kịp uống thì có tiếng gõ cửa.
Quý Ức liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần 11 giờ rồi, là Trang Nghi đến tìm cô có chuyện gì sao?
Cô vừa nghĩ đến đây thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Quý Ức nhanh chóng buông chai rượu, đứng dậy đi về phía cửa.
Trước khi mở cửa, cô không quên vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh, rửa sạch nước mắt trên mặt.
Tiện tay rút một tờ khăn giấy, Quý Ức vừa lau mặt vừa đi về phía cửa. Quý Ức vừa nắm vào tay cầm, còn chưa kịp nhìn người đứng ngoài cửa là ai, cửa lại bị gõ thêm lần nữa, nhưng chỉ gõ hai cái, có lẽ vì người kia nhận ra cửa đã mở nên ngừng động tác, sau đó một giọng nói vang lên: “Tiểu Ức.”
Quý Ức cảm giác máu trong người mình đột nhiên ngừng chảy.
Một lát sau, cô mới từ từ ngẩng đầu nhìn người đang đứng ngoài cửa.
Hạ Quý Thần, người vừa nãy bị cô ngắt điện thoại, hiện đang đứng trước mặt cô. Một Hạ Quý Thần bằng xương bằng thịt.
Dường như không nhận ra cô đang ngây người, anh bước lên trước một chút, thu hẹp khoảng cách với cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hỏi xong, anh ngửi thấy mùi rượu, chân mày anh cau lại, sau đó anh hỏi: “Em uống rượu à?”
Dứt lời, anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô.
Mấy sợi tóc bên thái dương cô vẫn còn ướt, hẳn là trước khi ra mở cửa, cô đã rửa mặt.