Cũng giống với lúc ở tứ hợp viện, Trình Vị Vãn chỉ ngây ngốc nhìn cửa sổ phòng bệnh, cô đứng gần hơn một tiếng trước khi đi đến địa điểm tiếp theo là khách sạn Bốn Mùa.
Cô không thuê phòng, đi thang máy lên trên tầng cao nhất, đến cửa phòng 1002 và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, lại một lần nữa đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, giống như người gỗ không hề nhúc nhích.
Ngày đó sinh nhật cô, hắn ta hẹn cô tới nơi này.
Ban đầu cô cũng không biết rằng hắn đã chuẩn bị mừng sinh nhật cho cô.
Chắc chắn hắn không biết, đêm đó là lần đầu tiên cô nhận được một chiếc bánh sinh nhật vì từ khi còn nhỏ đến giờ cô không thích ăn đồ ngọt, nhưng ngày hôm sau, lòng tràn đầy niềm vui cô vẫn nuốt tất cả vào trong bụng, mặc dù sau đó cô rời khách sạn, một mình chạy vào toilet nôn ra, nhưng khi cô ăn thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc như thể có được cả thế giới vậy.
Đêm đó cô thật sự đã yêu hắn.
Vì vậy, khi hắn hỏi cô “Có thể không?”, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đó là lần đầu tiên của cô, nó rất đau, đau đến nỗi nước mắt của cô cũng chảy xuống, nhưng đáy lòng cô cũng vô cùng ngọt ngào.
Sau đêm đó, cô và hắn ở chung với nhau.
Hắn không biết, lúc hắn giao chìa khóa căn hộ của hắn cho cô, cô vô cùng phấn khích.
Hắn rõ ràng đã mời người giúp việc, nhưng rất nhiều chuyện vẫn là cô phải đích thân tự làm.
Bởi vì cô yêu hắn, thật sự rất yêu hắn, cho nên cô sẵn lòng vì hắn giặt quần áo, vì hắn học nấu cơm, vì hắn dọn dẹp vệ sinh, vì hắn tự tay thay đổi drap giường vỏ chăn…
Cũng trong căn hộ của hắn, cô đã mang thai đứa con trong bụng.
Từ một phụ nữ rõ ràng đang có nhà nhưng lại giống một phụ nữ vô gia cư, sau khi biết mình đang mang thai, lúc quyết định sinh đứa bé này ra, cô từ bệnh viện đến công ty của hắn và tưởng tượng ra một loạt các tương lai tươi đẹp, cô nhìn thành phố Bắc Kinh mà mình quen thuộc, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình đã ở trong thành phố này và cuối cũng đã có một ngôi nhà.
Trình Vị Vãn nghĩ tới đây, xoay người cất bước rời khỏi khác sạn Bốn Mùa.
Cô đi dọc theo con phố, đi về phía con hào.
Dọc theo đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều những lời hắn từng nói với cô.
“Về khách sạn sao? Đi thôi, tôi đưa em về!”
“Không cần khách sáo, vì cô gái khiến tôi một mực yêu thương, cống hiến chút sức lực tôi tình nguyện.”
“Nơi đây không đón được xe, nếu tin tôi thì lên xe, còn không tin thì để tôi xuống cõng em lên xe, chở về khách sạn cũng được.”
“Hay là nói trong lòng em hy vọng tôi sẽ cõng em về?”
“Mặc dù có chút tiếc nuối không thể cõng em về khách sạn nhưng được chở em về cũng là một niềm vui.”
“Cô gái tôi thích, mời lên xe!”
“Tại sao em lại chọn viết sách?”
“Những cô gái viết sách đều có tính cách như vậy à?”
“Làm sao em lại có thể nghĩ ra nhiều tình tiết như vậy?”
“Em có bao giờ suy nghĩ đến việc viết về tôi vào sách của em chưa?”
“Em có thích tôi không? Nếu nói không thì tôi dạy em làm thế nào.”
“Tôi có một đề nghị với em, được không? Chúng ta quen nhau đi!”
“…”
Suy nghĩ, suy nghĩ, Trình Vị Vãn giơ tay lên che miệng khóc thật to trên đường lớn.
Anh rõ ràng nói tôi là cô gái anh thích, nhưng rốt cuộc là làm sao lại biến thành chỉ có mỗi mình tôi lẻ loi trong tình yêu này chứ?
Anh rõ ràng nói nếu tôi trả lời không thích anh thì anh sẽ dạy tôi, nhưng làm sao anh có thể dạy tôi thích anh khi anh không còn quan tâm đến tôi chứ?
Anh rõ ràng cho tôi một đề nghị là quen anh đi, làm theo lời anh nói, nhưng anh làm sao lại để tôi một mình trong lời đề nghị của anh chứ?