Đại khái là buổi tối cùng nhau ăn cơm với tên mập, do nhắc lại quá nhiều chuyện cũ khi còn trẻ, mạch suy nghĩ của Quý Ức từ trong quá khứ vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại. Sau khi nghe câu trả lời của Hạ Quý Thần, không nhịn được lại lên tiếng: “Hồi đó lúc còn học ở trường, có rất nhiều nữ sinh thừa dịp anh không chú ý đã lén chụp hình anh. Còn có rất nhiều nữ sinh lấy hình anh làm hình nền điện thoại đấy!”
Thật ra đối với anh những nữ sinh này như thế nào, Hạ Quý Thần một chút hứng thú muốn biết cũng không có. Nhưng chuyện từ trong miệng cô nói ra, bất kể chủ đề ra sao, bao giờ anh cũng muốn trò chuyện với cô nhiều hơn mấy câu. Cho nên sau khi anh nghe cô nói xong, quay đầu lại nhìn cô, tỏ ra giật mình anh hỏi: “Thật không?”
Quý Ức tưởng rằng Hạ Quý Thần thật sự cảm thấy hứng thú, gật đầu chân thành: “Đương nhiên là thật rồi!”
Cô sợ anh không tin, còn cho ví dụ: “Tiểu Lỵ ngồi cùng bàn với tôi anh đã từng gặp qua, nhưng mà tôi không nhớ anh có còn ấn tượng hay không. Hình nền điện thoại di động của cô ấy chính là anh, ngay cả hình nền QQ tán gẫu cũng là anh.”
Mong mỏi biết bao nhiêu năm để có thể bình thản đứng chung một chỗ tán gẫu với cô như vậy, tâm tình Hạ Quý Thần có chút sung sướng không thể giải thích. Ngay cả giọng nói khi lên tiếng cũng trở nên có chút dịu dàng: “Còn có chuyện này sao?”
“Đúng vậy! khi đó anh đúng là nam thần trong tâm khảm của rất nhiều nữ sinh ở trường đấy…” - Dừng một chút, Quý Ức nói tiếp: “… Hồi đó nữ sinh cùng xúm lại một chỗ, hầu hết các cuộc thảo luận đều là anh, mọi người đều luôn rất tò mò, cuối cùng anh có thể thích mẫu con gái như thế nào…”
Quý Ức nói tới chỗ này, chợt nhớ tới buổi tối đã cùng tên mập nhắc về “em gái Coca”.
Cô vốn là muốn chờ sau khi tên mập trở lại sẽ hỏi hắn rốt cuộc “em gái Coca” là ai. Kết quả vô tình nghe được đối thoại giữa Hạ Quý Thần và tên mập, tinh thần vô cùng bất ngờ, hoàn toàn quên mất chuyện này…
Đang suy nghĩ, Quý Ức nghiêng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Người đàn ông không biết vì chuyện gì, thần sắc giống như có tâm tình rất tốt, lông mày giãn ra, khẽ nhếch mép. Cảm thấy thân thiết hơn không biết bao nhiêu lần so với dáng vẻ xa cách ngàn dặm của ngày thường.
Bộ dáng này của Hạ Quý Thần khiến cho lá gan của Quý Ức lớn hơn rất nhiều, cô không kìm hãm được liền đem vấn đề mình vẫn luôn tò mò, đường đột hỏi nên lời: “Tối nay, khi tôi và tên mập nói chuyện phiếm có nói tới em gái Coca, anh ta có nói đó là cô gái anh thích phải không?”
Hạ Quý Thần có lẽ không nghĩ tới, cô sẽ đột nhiên hỏi chuyện riêng của anh, tạm dừng một chút mới nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một tiếng.
Thấy anh không từ chối trả lời câu hỏi của cô, lá gan Quý Ức lại lớn hơn nữa, chủ đề trò chuyện cũng càng khai mở: “Vậy sau này anh có tìm được cô ấy không?”
“Tìm được!” - Hạ Quý Thần trả lời xong, đáy lòng lặng lẽ bổ sung thêm câu: Hơn nữa giờ phút này... đang ở bên cạnh anh.
Quý Ức bật thốt lên: “Cô ấy là ai vậy? Tôi biết không?”
Hạ Quý Thần trầm mặc hồi lâu, chỉ trả lời câu hỏi thứ hai: “Biết!”
Cô biết? Vậy sẽ là ai nhỉ? Sau này cô cũng không thấy Hạ Quý Thần và cô gái đó gần gũi nhau. Chẳng lẽ cô ấy và anh là trường hợp đặc biệt không quen biết nhau trước, em gái Coca và anh chưa từng có gì sao?
Quý Ức đang suy nghĩ, lại nhìn Hạ Quý Thần, phát hiện trong mắt anh có một mảng ảm đạm.
Cô nhắc tới em gái Coca đã khiến anh mất mát như vậy, cho nên rất có thể suy đoán của cô nhất định chính xác. Và anh không nói cho cô biết em gái Coca là ai, là vì không muốn nhắc tới cái tên làm anh đau lòng chăng?
Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc là một cô gái như thế nào mới có thể để cho người đàn ông gần như hoàn mỹ như Hạ Quý Thần yêu mến chứ?