Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 36: Chương 36: Để cho cô ta tự đi! (6)




Editor: Hồng Phan Beta: Stuki^^ “Tiểu Ức! Tiểu Ức!” Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Qúy Ức, cô nghe thấy tràn ngập sự lo lắng mang theo cả sự run rẩy.

Qúy Ức tưởng mình xuất hiện ảo giác, người đàn ông kia sao sẽ dùng ngữ khí như vậy gọi cô?

Chẳng qua cái ảo giác này còn rất chân thật, cô cảm giác được người đàn ông kia nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cô, giống như muốn đánh thức cô dậy …

Lông mi Qúy Ức run lên, muốn mở to mắt, còn chưa kịp mở cả người hoàn toàn ngất đi, lúc ý thức gần tan rã cô loáng thoáng nghe được câu: “Bác sĩ Chu, bây giờ ông lập tức qua chỗ tôi …”



Khi Qúy Ức tỉnh lại đã không còn nằm ở trên đường lạnh như băng mà là trên giường ấm áp.

Cô nằm trên giường mờ mịt một lát mới phát hiện trần nhà có chút xa lạ, xoay chuyển tầm mắt mới hậu tri hậu giác nhớ lại tối hôm qua cô đang trên đường trở về trường học, bỗng nhiên bụng đau, muốn gọi điện thoại nhờ giúp đỡ nhưng liền hôn mê … Kia … Cô hiện tại là ở nơi nào?

Qúy Ức nghĩ đến đây, đột nhiên ôm chăn ngồi dậy, đập vào mắt là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.

Chỗ này hình như là phòng ngủ, trang trí theo phong cách châu Âu, cửa kính màu trắng, giấy dán tường màu vàng, đồ vật sử dụng đều tinh xảo, toàn bộ căn phòng lộ ra sự xa hoa.

Cô đây là ở trong nhà ai? Nhìn bày biện trong phòng, chủ nhân nói vậy rất có tiền… Qúy Ức nhìn khắp nơi trong phòng.

Trong phòng có hai cánh cửa, một cánh đóng còn một cánh hơi mở ra.

Nhìn qua khe hở, Qúy Ức có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong là phòng thay đồ, tất cả đều treo quần áo của đàn ông.

Cho nên, cô là đang ở trong nhà của một người đàn ông?

Qúy Ức vừa mới nghĩ đến điểm này, cửa phòng đã bị mở ra.

Một phụ nữ trung niên xa lạ nhẹ nhàng đi đến, thấy cô đã tỉnh lại liền cười thân thiết: “Tiểu thư, cô đã tỉnh?”

Quý Ức nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên xa lạ, chần chờ mở miệng: “Xin hỏi bà là …”

Người phụ nữ trung niên nghe đến đó, lại mở miệng cười nói: “Tôi là quản gia của nhà này, cô có thể kêu tôi là Thím Trương ….”

Thím Trương giống như nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói: “Xem đầu óc của tôi này, suýt nữa quên mất, tiểu thư đã tỉnh, tôi đi thông báo cho cậu chủ …”

Thím Trương cũng không đợi Qúy Ức kịp phản ứng, xoay người liền rời khỏi phòng ngủ.

Đại khái sau năm sáu phút đồng hồ, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, Qúy Ức có thể phân biệt được đây không phải tiếng bước chân của Thím Trương.

Thím Trương vừa mới rời đi cũng không có đóng cửa, nhận thấy được tiếng bước chân Qúy Ức quay đầu nhìn, vừa lúc thấy Hạ Qúy Thần một thân quần áo màu trắng xuất hiện ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.