Trần Bạch sợ đến thở hổn hển, lập tức xoay người xuống giường, luống cuống mở máy tính.
Chuẩn bị xong rồi, Hạ tổng...
Trần Bạch vừa dứt lời, Hạ Quý Thần liền lặp lại một lần nữa những việc vừa mới phân phó kia thông qua điện thoại di động.
Hắn có chút không yên lòng, sợ Trần Bạch bỏ sót không nhớ kỹ cái gì đó, nên lặp lại lần nữa để cho Trần Bạch ghi chép hạng mục công việc không sót một chữ và ở bên kia điện thoại đọc lại một lần cho hắn nghe. Qua nhiều lần xác định cho đến khi chắc chắn không có chỗ nào lầm lẫn mới cúp điện thoại.
---------
Về đến phòng Quý Ức rửa mặt xong thì leo lên giường, theo thói quen cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Hạ Dư Quang, sau đó cầm điện thoại di động vừa xem Weibo vừa chờ Hạ Dư Quang hồi âm.
Không biết là quá muộn nên Hạ Dư Quang đã ngủ rồi hay là anh ấy bận bịu xã giao, Quý Ức lướt Weibo đến khi không có gì để xem Hạ Dư Quang vẫn không hồi âm cho cô như trước.
Sau khi từ Lệ Giang trở về, cô và Hạ Dư Quang mặc kệ có việc hay là không có việc, mỗi buổi tối luôn trò chuyện vài câu. Đêm nay bỗng nhiên không có hồi âm, Quý Ức ngược lại có chút không quen, để điện thoại di động xuống sau đó nhắm mắt lại, lăn qua lăn lại ở trên giường một lúc lâu vẫn không thể ngủ được.
Cuối cùng Quý Ức quyết định ngồi dậy nhấn công tắc đèn ở mép giường, bước xuống giường đi tới trước cửa sổ.
Đêm đã khuya, tất cả mọi người của quán rượu đoán chừng đều đã ngủ rồi, cô lặng lẽ nghe tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ.
Cô nhìn vào đêm tối ngoài cửa sổ, tâm tư lẳng lặng nghĩ thật kỹ đến quá khứ cùng với hiện tại của cô và Hạ Dư Quang, nghĩ đến việc đêm nay cô ở trong phòng Hạ Quý Thần, lúc thấy câu Cho tới bây giờ em cũng không một mình, em còn có anh, khóe môi của cô nhịn không được nở lên nụ cười mỉm.
Cho dù lúc còn trẻ hay là hiện tại, anh Dư Quang luôn có thể cho cô một loại cảm giác được che chở.
Ví dụ, lúc cấp ba trên sách giáo khoa của cô ghi chi chít những trọng điểm...
Ví dụ, trong ba năm cô hôn mê, ngày mười tám mỗi tháng anh ấy đều tới nhìn cô...
Càng nghĩ đáy mắt Quý Ức càng tràn ngập nụ cười, khiến trong lòng của cô trở nên ấm áp hơn.
Nhưng mà cảm giác ấm áp như vậy cũng không thể duy trì được lâu, bởi vì lúc cô vừa nghĩ đến Hạ Dư Quang lại nhớ đến đêm nay lúc cô ở trong phòng Hạ Quý Thần nhìn thấy tin nhắn anh Dư Quang gửi tới, cô suy nghĩ đến tình huống cuối cùng đó dĩ nhiên vẫn không hề phát hiện ra sự việc nên chuyển sang quan sát Hạ Quý Thần.
Rốt cuộc Hàn Tri Phản nói với hắn cái gì sao hắn lại buồn như vậy, không còn là Hạ Quý Thần mà cô từng biết, hoàn toàn giống như là hai người vậy.
Ngoài ra hắn lại có giọng nói yếu ớt đáng thương như vậy, nói với cô Có thể ôm anh không? Giống như bạn bè được chứ?
Cho dù đã qua một khoảng thời gian rất dài, nhưng ở trong đầu Quý Ức cũng chỉ nhớ tới những lời này, trong lòng giống như bị vật gì đâm mạnh vào vậy khiến cho thật đau đớn.
Thật khó khăn Quý Ức mới kiềm nén chuyện không nói ra được thì cô liền nghĩ tới cái ôm của cô và hắn đêm nay.
Rõ ràng cô đã tắm, ngay cả quần áo mặc lúc hắn ôm cũng thay thành đồ ngủ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ trong ngực hắn.
Đầu ngón tay bỗng dưng run lên, hô hấp của cô đã không thể khống chế được trở nên hỗn loạn.
Thực sự là kỳ lạ cái ôm kia cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là hắn khó chịu cần một sự an ủi mà thôi, làm sao mà cô có thể bị ảnh hưởng như vậy?