Quý Ức đứng như vậy khoảng bảy tám phút mới quay trở lại phòng VIP.
Cô vừa ngồi xuống, Dương Lê - nhân vật chính của bữa tiệc liền cầm một ly rượu lên: “Tại sao lại đi lâu như vậy?”
Quý Ức lịch sự trả lời rằng: “Sức khỏe có chút không thoải mái.” - Cô không có cầm lấy ly rượu.
“Em thấy không khỏe chỗ nào? Có cần anh đưa tới bệnh viện khám không? Không thì anh gọi bác sĩ tư của mình tới?” - Dương Lê đặt ly rượu xuống, hướng người về phía cô, hiển nhiên anh ta muốn đưa tay lên kiểm tra xem cô có bị phát sốt không.
Quý Ức tinh tế tránh người ra sau một chút, né đi bàn tay đang giơ lên của Dương Lê: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Nói xong, Quý Ức cúi đầu nhìn vào đồng hồ, thời gian hai mươi phút chờ Hạ Quý Thần vẫn còn năm phút nữa mới tới.
Tạ Tư Ngọc ngồi phía đối diện với cô, cô ta vẫn đang nói chuyện với cái giọng nũng nịu của mình, vẫn như cũ mỗi câu nói đều không có gì ngoài bạn trai của cô ta: “Thật sự tôi không hiểu chuyện này đâu, cái này là do trước đây bạn trai tôi nói với tôi...”
“Bạn trai của tôi nói với tôi…”
Vì đứng ở phía ngoài một lúc nên khiến Quý Ức bị đau đầu lại.
Mặc dù Hạ Quý Thần vẫn chưa nhắn tin tới nhưng cô đã lên tiếng tạm biệt: “Thật xin lỗi, tôi thấy có chút không thoải mái, cho nên xin phép đi trước.”
Dương Lê vừa nghe những lời đó liền vội vàng đề nghị: “Để anh nói với tài xế chở em về.”
“Không cần đâu, có người đón tôi rồi.” - Quý Ức khéo léo từ chối lịch sự. Sau khi tạm biệt những người trong bàn, cô liền nhẹ nhàng đẩy ghế ra phía sau một chút rồi đứng dậy.
Nhân viên phục vụ cầm áo khoác và túi của cô lại, Quý Ức còn chưa đưa tay để lấy đồ thì Tạ Tư Ngọc đã nhanh miệng nói: “Chị Ức, bạn trai đến đón chị sao?”
Lại muốn kéo Hạ Quý Thần vào… Quý Ức giả bộ như không nghe thấy, không để ý đến Tạ Tư Ngọc.
Tạ Tư Ngọc thật sự không có ý muốn dừng lại, cô ta cười dịu dàng nói tiếp: “Ở đây toàn là người nhà cả, anh ấy cũng không phải không quen biết, tại sao không lên đây chào hỏi một chút vậy?”
Tạ Tư Ngọc dừng lại một chút, rồi cô ta cố gắng gằn giọng như tự nói: “Không phải là ngại chứ…”
Cô ta nói không sai, đều là người một nhà, chắc chắn ai cũng biết Hạ Quý Thần, cũng đều rất rõ việc Hạ Quý Thần dùng dao đâm Thiên Ca.
Cô ta nói như vậy, rõ ràng là muốn mỉa mai, Hạ Quý Thần vì chuyện kia với Thiên Ca mà không có mặt mũi gặp những người ở đây.
Ánh mắt của Quý Ức đã sắc lạnh đi nhưng cô vẫn không quan tâm tới Tạ Tư Ngọc, cô nhận túi xách và áo khoác, cười nhẹ với mọi người trong phòng, sau đó đi thẳng ra cửa.
Cô bước vào thang máy xuống lầu, Quý Ức đứng đợi ở đại sảnh một lúc, điện thoại trong túi rung lên.
Cô rút điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Hạ Quý Thần.
Cô sợ rằng nếu mình trực tiếp ra ngoài, sẽ bị Hạ Quý Thần biết mình đi về sớm, cô lại tiếp tục nán lại đại sảnh một lúc rồi mới bước ra cửa.
Xe ô tô của Hạ Quý Thần thật ra đã tắt máy lâu rồi, có điều sợ cô phát hiện ra sơ hở, chiếc xe đậu ở bên đường lại lần nữa bật đèn lên, lúc nãy Hạ Quý Thần vẫn còn đứng tựa vào xe, giờ cũng đã ngồi vào trong xe.
Anh thấy cô bước ra, lập tức đẩy cửa ra bước xuống xe.
Quý Ức bước nhanh đến, lúc đợi cô chạy đến xe thì Hạ Quý Thần đã đi qua khỏi đầu xe, anh đi tới ghế lái phụ phía trước.
“Sao em không khoác áo vào rồi hãy ra ngoài?” - Hạ Quý Thần cầm túi xách của Quý Ức, thấy cô không khoác áo liền nhăn mày lại.
“Tại em thấy nóng.” - Quý Ức cười cong đôi mắt.
“Cẩn thận cảm lạnh đấy…” - Hạ Quý Thần vừa nói lại vừa mở cửa xe, vừa mới mở của xe thì sau lưng đã có tiếng kêu vang lên: “Quý Ức?”