Đến rạng sáng, Quý Ức mới hạ sốt, nhờ tác dụng của thuốc mà cô đã thiếp đi. Trong giấc ngủ say, cô mơ một giấc mơ thật dài, thật dài.
Khởi đầu của giấc mơ là hình ảnh anh đang thong dong đi vào nhà hàng. Cô ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau.
Nói là mơ, nhưng thực tế là ký ức lặp lại.
Hình ảnh trong giấc mơ thật chân thực, chân thực tới mức cô có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.
Trên sân thể dục, anh bướng bỉnh đạp lên lưng của Tôn Chương, dáng vẻ kiêu ngạo: “Mau nói xin lỗi!”
Trong cơn mưa, anh nóng lòng cầm dù đi đến trước mặt cô, nhét dù vào tay cô, một câu cũng không nói rồi cứ thế quay người bỏ đi.
Trên giảng đường của Đại học điện ảnh B, cô bị hãm hại, bị trói ở ghế không thoát được, anh đạp cửa xông vào.
Trong quán lẩu đối diện trường học, anh có viết một mảnh giấy gửi cho cô, anh nói là: Quý Ức, xin lỗi.
Trong đoàn kịch “Tam thiên si”, cô trở thành nhân vật được cả đoàn cưng chiều, anh nói với cô, chúng ta có thể quay lại như trước không?
Trong khách sạn bên bờ Tây hồ, anh nói với cô, Quý Ức, em có bằng lòng tin anh không? Anh còn nói với cô, không đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm.
Tại công ty YC, anh ký giấy thỏa thuận, nói rằng cô cùng tồn vong với YC.
Trong xe hơi vào buổi tối khi kết thúc đêm từ thiện, anh nói với cô, không còn YC, thì em vẫn còn có anh.
Trong đêm trao giải trên truyền hình, đối mặt với sự thảm hại và thấp hèn của Thiên Ca, anh vẫn bình tĩnh ung dung cứ như mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình.
Ngày cá tháng Tư, anh nói, em biết thế nào gọi là ngoài ý muốn không? Ngoài ý muốn chính là, anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu em, nhưng lại yêu mất rồi. Quý Ức, ngày cá tháng Tư vui vẻ.
Trong giấc mơ mọi thứ lần lượt tái hiện, cho đến lúc cô nghe tin anh sắp rời khỏi Bắc Kinh, đến cái đêm cô đứng dưới chung cư, đến thời khắc cô nhìn thấy anh bước vào cổng kiểm soát ở sân bay quốc tế Bắc Kinh… rồi cô đã khóc trong mơ.
Cô khóc, trong giấc mơ cô đã nghĩ, dường như là vào lúc cô tận mắt nhìn thấy anh bước vào cổng kiểm soát, đời này của cô đã chấm dứt.
Giấc mơ của Quý Ức không bị đứt đoạn, đến tận chạng vạng tối mới ngừng lại, lúc này cô mới thật sự đi vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ này đến thật say mà cũng thật dài, Quý Ức đã ngủ suốt 16 tiếng mới chịu tỉnh dậy.
Cô không ngờ đến, một ngày một đêm khi mình hôn mê rồi tỉnh lại này, cả thế giới đều thay đổi.
8 giờ Quý Ức tỉnh lại, trước khi cô hôn mê, trời còn mưa, thế mà bây giờ bầu trời đã trở nên vô cùng quang đãng.
Bầu trời xanh thẳm như vừa được làn nước gội rửa, ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp, cả thành phố trong lành như khung cảnh trong truyện tranh.
Có lẽ do mới vừa trải qua cơn sốt cao, phản ứng của cô có chút chậm chạp. Cô không để ý lúc mình tỉnh lại thì Trang Nghi đang nhìn vào điện thoại, sắc mặt không được tốt, cũng không chú ý đến việc bản thân mình vừa mới chuẩn bị mở điện thoại lên xem thì Trang Nghi lập tức đứng dậy chạy đến giật lấy điện thoại trong tay cô. Lúc dọn cơm cho cô, cô ấy có vẻ hoang mang, thậm chí sau khi dùng bữa xong, Trang Nghi lập tức lôi cô đi nghiên cứu kịch bản phim, cô ấy dường như có hơi bất an…
Mãi cho đến chạng vạng tối, bởi vì nằm quá lâu không thoải mái, nhân lúc Trang Nghi đi vệ sinh, cô xuống giường đi lại trong hành lang thì nghe thấy có người đang bàn tán về “Hạ Quý Thần“. Lúc này cô mới biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Ra khỏi toilet, không thấy Quý Ức đâu, Trang Nghi vô cùng sốt ruột. Vừa lúc đó, Quý Ức quay về phòng, cô cũng không quan tâm đến sự lo lắng của Trang Nghi, mà chạy thẳng đến bên giường, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, cầm lấy điện thoại ấn mở weibo.