Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 737: Chương 737: Hóa Ra Em Gái Coca Chính Là Cô (9)




Ánh mắt lạnh như băng của anh dừng trên mặt cô chưa đến một giây đã quay nhìn chỗ khác. Anh như không để ý đến cô nữa, không nói lời nào đã đứng lên. Còn chưa đứng thẳng người thì anh đã ngã chúi về phía trước.

Nhân viên thu ngân kêu lên một tiếng, không hề nghĩ ngợi đã vứt dù xuống, đưa tay ra đỡ lấy người đàn ông trước mặt.

Anh ta va vào cô, sức nặng của anh ta khiến cô chật vật ngã bệt ra đất.

“Á…” - Cô đau đến mức hít một hơi lạnh. Vốn muốn đỡ anh ta dậy, nhưng trong lúc vô tình chạm vào người anh ta thì cô lại phát hiện nhiệt độ trên người anh cực kì nóng.

Nhân viên thu ngân vội rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

Sau khi đến bệnh viện, trong lúc làm thủ tục nhập viện, nhân viên thu ngân tìm thấy chứng minh thư trong ví của anh ta nên mới biết được người đàn ông này tên là Hạ Quý Thần.

Hạ Quý Thần, Hạ Quý Thần… Nhân viên thu ngân âm thầm đọc đi đọc lại cái tên này vài lần, càng đọc càng cảm thấy tên của anh ta nghe thật êm tai.

Y tá nhanh chóng làm xong thủ tục nhập viện rồi trả chứng minh thư cho nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân vừa nói lời cảm ơn vừa nhận lại chứng minh thư, sau đó nhét nó vào trong ví của người đàn ông.

Lúc cô định khép ví lại thì phát hiện ngăn để thẻ có kẹp một bức ảnh.

Là ảnh của một người con gái, để lộ ra nửa khuôn mặt, chắc là lúc cô lấy chứng minh thư đã không cẩn thận kéo nó ra.

Cô biết tự ý động vào đồ của người khác là hành động bất lịch sự, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà rút bức ảnh ra.

Vẻ ngoài hoàn chỉnh của người con gái kia hiện ra trước mắt cô.

Cô gái kia không trang điểm, lông mày gọn gàng với những đường nét mềm mại cùng với đôi mắt sáng, trông cô ta thoạt nhìn rất sáng sủa và xinh đẹp.

Nhân viên thu ngân có cảm giác người con gái này hơi quen, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng cô nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Quay về phòng bệnh, do vừa tan ca đêm nên nhân viên thu ngân rất mệt và buồn ngủ. Sau khi rút kim truyền dịch của Hạ Quý Thần ra thì cô ấy vội bò lên cái giường bên cạnh và nhanh chóng thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại ngoài trời đã sáng rõ, trên giường bệnh trống không.

Người đàn ông đó không thèm chào cô một tiếng mà đã đi rồi sao?

Nhân viên thu ngân lập tức tỉnh ngủ, đứng bật dậy, cô vừa chuẩn bị xông ra ngoài phòng bệnh để hỏi y tá rằng anh ta đã đi đâu, thì ngay lúc đó, cô nhìn thấy bóng của người đàn ông kia đứng cạnh ban công phòng bệnh.

Anh ta dựa vào vách tường, tay trái cầm điện thoại, mắt rủ xuống nhìn màn hình, trên tay phải kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ.

Nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc rồi mới bước lên phía trước, khẽ gọi một tiếng: “Này…”

Người đàn ông dường như đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, mãi vẫn không thoát ra được, anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không có chút phản ứng nào.

Nhân viên thu ngân hiếu kỳ, nhịn không được liếc nhìn màn hình điện thoại của anh ta một cái, thì thấy anh ta đang chăm chú nhìn vào số điện thoại được lưu tên “Tiểu Ức”.

Cô không lên tiếng quấy rầy anh ta, chỉ yên lặng đứng nhìn, cô phát hiện ngón tay anh ta nhiều lần chạm vào cái tên Tiểu Ức kia, dường như muốn bấm gọi đi nhưng cuối cùng lại thu tay về.

Thấy Hạ Quý Thần di chuyển đầu ngón tay bên trên hai chữ “Tiểu Ức” đến lần thứ chín thì nhân viên thu ngân không nhịn nổi nữa, cô lên tiếng hỏi: “Cô ấy là cô gái mà tối hôm qua, lúc say rượu, anh vẫn luôn gọi tên, đúng không?”

Hạ Quý Thần ngẩng đầu lên nhìn nhân viên thu ngân một cái, anh không nói gì, chỉ cất điện thoại vào trong túi quần, sau đó móc ví tiền ra, lấy một xấp tiền dày cộp đưa cho cô.

Nhân viên thu ngân không nhận: “Cô gái kia là người anh yêu sâu đậm đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.