Nói chung là nhân viên phục vụ bị Hạ Quý Thần liên tiếp dặn dò nên sợ hãi, ôm lấy chăn mền và ga giường ngơ ngác nhìn Hạ Quý Thần hai giây. Sau đó mới đáp lại một chữ Vâng, rồi vội vã rời khỏi phòng của Quý Ức.
Một lúc sau nhân viên phục vụ lại ôm ga giường quay trở lại, đi sau cô ấy còn có thêm mấy người nữa.
Những nhân viên phục vụ này có lẽ là đã làm việc lâu năm, cho nên vừa vào phòng liền nhanh tay thay ga giường, thay thảm, dùng nước khử độc lau chùi qua một lượt, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cả gian phòng đã sạch sáng hẳn lên.
Lúc nhân viên phục vụ hoàn thành xong công việc, chuẩn bị rời khỏi, Hạ Quý Thần gọi nữ nhân viên phục vụ đầu tiên đến gian phòng ở lại, sau khi ra hiệu cô ấy đứng chờ một lúc, lúc này Hạ Quý Thần mới giẫm lên sàn nhà đã được lau sạch bóng, bước đến trước mặt Thiên Ca.
Người đàn ông vẫn luôn biểu hiện thản nhiên, chỉ trong một cái chớp mắt, đầu lông mày bỗng nhiên nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, anh ta mở miệng, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại mang đến cảm giác thật áp lực: Cô ấy có là một diễn viên đủ yêu cầu hay không, còn chưa đến phiên cô đánh giá! Cô đừng tưởng là tôi không biết cô ở sau lưng tôi đã làm ra những thủ đoạn gì. Cô ấy đi đến bước này, cũng chính là vì bị cô bức đó!
Tôi cảnh cáo cô, trong mắt của tôi, tốt nhất là cô nên biết kiềm chế bản thân một chút, nếu như có lần sau, nói thật… tuyệt đối không dễ nói chuyện với tôi như hôm nay đâu!
Cả người Thiên Ca khẽ run lên, nước mắt chạy dọc theo hai gò má của cô rơi xuống lã chã.
Cô biết rất rõ, người đàn ông trước mắt này hoàn toàn cố ý. Anh ta biết rõ cả đời này điều mà cô không cam lòng nhất chính là mất thể diện trước mặt Quý Ức, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn khiến cho cô phải thua thiệt như vậy.
Là do cô sơ suất, cô cho rằng khi anh ta đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và Quý Ức thì sẽ tức giận. Cô chắc chắn sẽ nhìn thấy Quý Ức rơi vào tình trạng khó xử nhưng không ngờ anh ta lại có thể nhìn rõ ý đồ của cô.
Hiện tại, xem như tự cô làm mình mất mặt. Cô nhất định không để Quý Ức thoải mái như vậy!
Nghĩ đến đây, Thiên Ca dùng sức cắn chặt hai hàm răng, hung dữ trừng mắt liếc Quý Ức một cái. Sau đó cô ta bước lên phía trước một bước, đến gần bên tai Hạ Quý Thần, dùng giọng nói như chỉ có hai người nghe được mở miệng nói: “Anh che chở cho cô ta như vậy mà trong lòng anh không khó chịu sao? Ba năm trước đây, lúc cô ta bị tai nạn xe cộ mà lâm vào hôn mê, vì cô ta, anh suýt nữa hủy hoại cuộc đời mình. Anh quan tâm tới an nguy của cô ta như vậy nhưng cô ta thì sao? Cô ta dùng thứ mà anh quan tâm nhất, biến thành vũ khí để tính kế với tôi, thậm chí còn lừa anh, khiến anh mất đi studio và hoảng hốt đến như vậy…
Quý Ức không nghe được rốt cục Thiên Ca đã nói gì nhưng cô biết rõ, chắc chắn Thiên Ca không nói được thứ gì tốt. Bởi vì cô nhìn thấy rõ được khi nghe những lời cô ta nói… Đầu ngón tay Hạ Quý Thần không một cử động chỉ nắm chặt thành quyền.
Dường như anh đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, nắm đấm đã có hơi run run.
Ngay khi Quý Ức cho rằng Hạ Quý Thần sẽ nổi giận, anh ta bỗng bình tĩnh lại như một kỳ tích. Như muốn né tránh thứ gì đó bẩn thỉu, anh ta mạnh mẽ lui về sau một bước, kéo rời khoảng cách với Thiên Ca. Lại cất giọng điệu vẫn tràn đầy ngạo mạn và khinh thường: “Không phải vừa nãy cô nói muốn Quý Ức cho cô một lời giải thích sao?”
Cô ta cho rằng Hạ Quý Thần không biết suy nghĩ của cô ta hay sao?
Muốn mượn tay anh ta để xem trò cười của Quý Ức? Đùa hay thật! Dù Hạ Quý Thần có phẫn nộ đi chăng nữa, cũng không để cho cô ta đạt được mong muốn của mình.
Nghĩ đến đó, Hạ Quý Thần lại mở miệng trong giọng nói có thêm vài phần trào phúng, tựa như đang cười nhạo Thiên Ca không biết tự lượng sức mình: “Tôi nói cho cô biết, chỉ cần Hạ Quý Thần tôi còn sống một ngày, thì Quý Ức, cô ấy không cần phải cho cô bất kì lời giải thích nào hết!”