Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 94: Chương 94: Một trăm lần (4)




Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

“Anh, lần này em trở về là có chuyện muốn xin anh.”.

Đáp lại hắn chỉ có gió đêm đang gào thét.

“Anh, anh sẽ đáp ứng em đúng không?”. Hạ Qúy Thần khom người, hướng về phía bia mộ Hạ Dư Quang cúi mình vái chào, một lúc lâu hắn mới đứng vững được người: “Cám ơn anh”.

Giọng điệu của Hạ Qúy Thần vừa trịnh trọng lại nghiêm túc, sau khi nói xong hắn đứng ở trước bia mộ một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Trở lên xe, Hạ Qúy Thần chậm rãi dậm chân ga, hướng về phía trung tâm Tô thành đi tới.

Đèn đường hai bên xa lộ xa khuất dần, thời gian phảng phất lại ngưng tụ lại, suy nghĩ của Hạ Qúy Thần một lần nữa trở lại thời điểm lớp mười hai.

Sau lần đó, Hạ Qúy Thần và Qúy Ức lại như cũ giống như chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Thời gian thi vào trường đại học càng ngày càng gần, việc học tập càng ngày càng bận rộn, Hạ Qúy Thần ngoại trừ tiếp tục nghiên cứu các trọng điểm cho Qúy Ức, bắt đầu suy nghĩ sau khi thi vào trường cao đẳng sẽ tỏ tình với cô.

Kế hoạch dần dần hình thành, sau khi kết thúc kì thi vào trường đại học ngày thứ hai, Hạ Qúy Thần suy nghĩ sẽ tiến hành kế hoạch trước đó.

Nhưng hết thảy những thứ này cuối cùng vẫn bị bỏ lỡ.

Hoặc nói là, Hạ Qúy Thần có chút vui mừng nên hết thảy những thứ này đều chưa kịp thực hiện.

Hắn cho rằng, hắn cùng cô náo loạn hai lần sau đó lại chiến tranh lạnh, về sau sẽ không xuất hiện mâu thuẫn nữa.

Nhưng hắn không nghĩ tới, mâu thuẫn lần thứ ba lại tới khiến cho hắn và cô mỗi người một đường.

Lần thứ ba mâu thuẫn, chính là trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, một đêm kia khiến hắn và cô say rượu ngủ chung với nhau.

Trời mới biết đêm đó chính hắn rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi cùng vui mừng, hắn tâm tâm niệm niệm che chở cô nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng trở thành người phụ nữ của hắn. Một đêm kia, hắn cảm thấy thỏa mãn giống như có cả thế giới vậy, biết như vậy là đủ.

Nhưng là hắn không có biết thiên đường cùng địa ngục thường thường chỉ cách nhau một tầng mỏng manh.

Đêm đó, lần thứ hai khi hắn cùng cô triền miên, lúc hắn sắp đạt tới đỉnh cao trào hạnh phúc, trong miệng cô lại không phải kêu tên của hắn mà là anh trai của hắn.

“Dư Quang, Dư Quang, Hạ Dư Quang!!”

Cô không giống như trước kia thêm chữ “anh” đằng trước, giọng nói của cô uyển chuyển mang theo nhu tình.

Nguyên lai nữ nhân mà hắn yêu thích, còn có một mặt thâm tình như vậy.

Hắn nằm mơ cũng muốn thấy phương diện như vậy của cô, thế nhưng hắn không có nghĩ tới, thời điểm hắn thấy được mộng cảnh liền tức khắc rớt xuống địa ngục.

Hắn một lòng bí mật bảo vệ cô hai năm, lại lên giọng sủng ái cô hai năm, cư nhiên người cô yêu thích không phải hắn mà là anh trai của hắn.

Cô cùng hắn đang làm chuyện hạnh phúc nhất trên đời, nhưng có lẽ trong suy nghĩ của cô lại đang là cô và anh trai hắn.

Chân tướng có biết bao đau thương!

Hạ Qúy Thần lái xe, đầu ngón tay run rẩy lợi hại.

Một đêm kia hắn không biết nên đối mặt như thế nào lúc cô tỉnh lại, chỉ biết chạy trối chết. Một mình hắn đêm khuya ở trên đường cái của Tô thành, trời tối rồi bắt đầu tới sáng hắn mới về đến nhà, ngã lên giường liền bắt đầu ngủ, sau khi tỉnh lại còn có thể nghe thấy hơi thở của cô quanh quẩn bên tai.

Ngày trước có biết bao nhiêu mê say mùi vị này, một khắc kia hắn lại có biết bao nhiêu thống hận mùi vị ấy.

Hắn mãi mãi cũng không thể quên được, chiều ngày thứ ba sau khi hắn và cô phát sinh quan hệ, lúc Hạ Dư Quang đang nghỉ trưa, hắn ngồi một bên ngẩn người, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, không phải là của hắn mà là của Hạ Dư Quang.

Hắn nhìn lướt qua, thật sự là trong lúc vô tình nhớ đến một đêm kia, cũng đang trong lúc nhìn màn hình điện thoại di động của anh trai, quét qua hai chữ “Mãn Mãn!”.

Hạ Qúy Thần ma xui quỷ khiến cầm điện thoại di động của Hạ Dư Quang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.