Nếu anh nói cho cô biết, người kết hôn với anh là cô, liệu cô có tức giận không, tức giận vì anh đã lừa gạt cô? Quan trọng hơn hết, cô sẽ không vì thế mà rời xa anh, đẩy mối quan hệ đang tốt đẹp của họ rơi xuống đáy vực chứ?
Thế nhưng, nếu anh không nói ra sự thật, vậy thì vị trí của anh trong lòng cô sẽ bị lung lay, sẽ biến thành hình ảnh người đàn ông đã có vợ; sợ rằng cô sẽ loại anh khỏi danh sách những người có thể làm bạn đời của cô trong tương lai.
Đây là câu hỏi khó giải nhất trong cuộc đời Hạ Quý Thần, anh trầm tư thật lâu, mãi không tìm được đáp án phù hợp.
Trong văn phòng yên tĩnh nhưng lòng anh thì rối tinh rối mù.
Quý Ức đợi thật lâu, đợi mãi cũng không thấy Hạ Quý Thần lên tiếng, cô nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái.
Từ sau khi cô ý thức được cô thích anh, trong hai ngày nay, mỗi lần trông thấy anh, cô đều cảm thấy trái tim ngọt ngào như được ăn kẹo. Nhưng kể từ giờ khắc ấy, bây giờ cô nhìn anh trong lòng chỉ có chua xót và đau đớn.
Anh đã kết hôn rồi, làm sao mà anh lại kết hôn rồi? Anh kết hôn với ai, vì sao không phải là… Những suy nghĩ sau đó còn chưa kịp hình thành trong đầu Quý Ức, cô đột nhiên nhớ đến một cái tên. Cả người cô như bị người ta tạt một gáo nước thật lạnh, nước chảy từ đầu đến chân, hoàn toàn khiến trái tim cô lạnh buốt.
Em gái Coca... Sao cô lại có thể quên mất người này?
Trước đây, lúc dạo bộ ở Tây Hồ, khi cô nhắc đến “em gái Coca”, trong mắt anh tràn đầy sự ảm đạm.
Cô và anh quen biết nhau bao nhiêu năm, từ trước đến giờ cô chưa hề nhìn thấy anh buồn vì một cô gái nhiều như thế.
Đêm đó anh có nói một câu mà đến bây giờ cô vẫn nhớ “điều tuyệt vời nhất là cả cuộc đời còn lại có cô ấy, nhưng điều tồi tệ nhất là trong ký ức còn lại của cuộc đời cũng là cô ấy.”
Cho nên, trên thế giới này, người có thể khiến anh cam tâm tình nguyện nhận giấy kết hôn, có lẽ chỉ có một mình “em gái Coca“.
Quý Ức nghĩ đến đây, cô không nhịn được, lại chủ động lên tiếng lần nữa, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng: “Là cô ấy sao?”
Quý Ức vốn định nói hết ra toàn bộ một lần cho xong, nhưng cô chỉ vừa nói ra bốn chữ, cảm giác đau đớn và chua xót đã cuồn cuộn trỗi dậy trong lồng ngực, ép cô thở không nổi. Cô kìm nén cảm xúc, dừng trong chốc lát rồi mới tiếp tục lên tiếng, cô cố giữ cho giọng nói thật rõ ràng nhưng vẫn mang theo một chút run rẩy: “Có phải là người con gái anh đã thích từ lâu, em gái Coca?”
Đúng là cô ấy… Nhưng cô ấy là em mà…
Đáp án cứ xoay vòng trong đầu Hạ Quý Thần nhưng anh không dám nói ra.
Anh chưa bao giờ thật sự có được cô, nhưng anh đã từng mất đi cô một cách triệt để. Anh quá hiểu rõ những ngày rời xa cô có bao nhiêu sự dày vò đau đớn. Anh thật sự rất sợ, sợ bản thân mình lại đánh mất cô lần nữa.
Quý Ức hỏi xong liền cảm thấy hối hận, bởi vì cô lo lắng rằng chính mình phải nghe từ “Đúng vậy” từ chính miệng Hạ Quý Thần.
Mặc dù chủ đề là do cô chủ động nhắc đến, nhưng bây giờ cô lại không có dũng khí để tiếp tục trò chuyện về nó.
Cô cảm nhận rõ ràng tâm trạng của mình đang dần dần rơi xuống đáy và cô có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Trong tâm trí cô lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác. Cô nhớ đến đêm năm ngoái cô đi Thượng Hải với Hạ Quý Thần, anh nói lúc đó sẽ chịu trách nhiệm với cô… Cho nên, lúc đó Hạ Quý Thần vẫn chưa kết hôn? Nếu như lúc đó đã kết hôn rồi thì tại sao anh có thể nói như vậy với cô?
Rõ ràng đã nói sẽ chuyển sang chủ đề khác, nhưng Quý Ức mở miệng vẫn tiếp tục nhắc về chuyện ban nãy: “Anh và cô ấy kết hôn bao lâu rồi? Có phải là kết hôn năm ngoái, sau khi quay xong “Tam Thiên Si” không?”
Sao cô lại tiếp tục nói về vấn đề này nhỉ? Trong lòng Quý Ức thầm mắng bản thân thật ngu ngốc, sau đó lại lên tiếng: “Anh kết hôn rồi tại sao không công khai. Có phải muốn đợi đến lúc cử hành hôn lễ thì mới công khai, phải không?”