Hơn nữa hình như là chịu không nổi mà ngắt điện thoại. Cho nên là cô thành công rồi... Thành công vì đã đuổi được một người yêu mê mẩn Hạ Quý Thần.
Quý Ức vui vẻ không quá ba giây liền ý thức được việc vừa xảy ra giữa cô và Hạ Quý Thần.
Trong tình huống cấp bách, cô... cô đã hôn Hạ Quý Thần?
Chuyện hôn nhau xem như cho qua, vậy tại sao khi Hạ Viên gọi “Quý Thần”, cô lại cạy môi anh ra làm gì?
Miệng cô hôm nay đúng là có độc, trước nói muốn ngủ với anh, bây giờ lại còn hôn anh…
Trong lòng Quý Ức vô cùng mờ ảo, cô vừa xoa xoa ngón tay vừa tìm một cái cớ phù hợp. Sau một lúc lâu, Quý Ức nghiêm túc giải thích: “Thật ra… Vừa nãy em thấy anh mãi không nhận điện thoại của cô ấy, em nghĩ anh làm sao mà thích một cô gái cứ bám lấy mình được. Hơn nữa, em còn cảm thấy cô ta rất rất thích anh. Vì vậy... Trong lúc gấp rút, em đã ra tay giúp anh một chút…”
Người trước mặt chậm chạp không lên tiếng.
“Chẳng lẽ vì mình hôn anh ấy nên anh ấy tức giận rồi?”
Quý Ức âm thầm đưa mắt len lén nhìn về hướng Hạ Quý Thần.
Dường như đã sớm nhận ra, anh đúng lúc bắt quả tang ánh nhìn của cô. Quý Ức chột dạ nhìn sang chỗ khác. Sau đó, từ phía đối diện vang đến một giọng nói, ngữ khí nghiêm túc hệt với ngữ khí của cô khi nãy: “Cảm ơn em!”
Rõ ràng hôn môi như vậy không đứng đắn... Làm sao bị hai người bọn họ biến thành câu chuyện “Lượm một khối tiền, trả lại cho đối phương” vô cùng bình thường như thế?
Trong lòng Quý Ức âm thầm than xui xẻo, ngoài mặt cố nặn ra một khuôn mặt cười gượng gạo: “Chuyện đó... Anh không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà…”
Bạn bè?
Quý Ức khiến cho Hạ Quý Thần vừa yêu thương lại vừa đau khổ. Anh dừng một lúc lâu, đợi cho ngữ khí bình thường như trước rồi mới lên tiếng: “Ừ... Em vì bạn bè mà hy sinh quá lớn rồi?”
Chậc! Hạ Quý Thần sẽ không cho rằng cô vì bạn bè khác phái mà đều làm như vậy chứ?
Quý Ức theo bản năng lắc đầu: “Không phải! Chỉ đối với anh... em mới làm như vậy.”
Nói cái gì mà “Chỉ đối với anh... Em mới làm như vậy? Sao lại giống tỏ tình thế này?
Miệng của cô đêm nay, thực sự có độc!
Trong đáy lòng Quý Ức điên cuồng gào thét lên “Ôi!”
Cô vội vàng lên tiếng giải thích: “Ý của em là... Anh giúp em nhiều như vậy, em giúp anh cũng là việc nên làm…”
“Làm em khó xử rồi!” - Hạ Quý Thần cảm kích nói.
“Không khó xử, em rất…” - Quý Ức e thẹn trả lời.
Chữ “thích” phía sau đành phải giữ lại. Quý Ức chỉ nói thành “vui”, giọng điệu bình thường, chỉ là cô vọt miệng nói ra.
Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là nói ra những lời không nên nói.
“Ừ...” - Chỉ nghe Quý Thần trả lời nhẹ nhàng một câu bỏ lửng.
Nghe thấy anh đáp, cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hạ Quý Thần.
Đại khái là do anh và cô vừa mới hôn nhau nên môi của anh đỏ lên rất nhiều, tôn lên vẻ đẹp “yêu nghiệt” không gì sánh bằng của anh.
Trong đầu Quý Ức lại hồi tưởng cảm giác cô và anh hôn nhau mãnh liệt vừa rồi, nhẹ nhàng phơi phới, không hề chán ghét, ngược lại còn có chút cảm giác “thinh thích” không thể diễn tả bằng lời. Quý Ức mím mím môi, cô có ý nghĩ lại muốn được hôn thêm lần nữa.
Quý Ức sợ chính mình sẽ thực sự nhào tới hôn Hạ Quý Thần, cô liền vội vàng dời tầm mắt: “Em bảo này... em buồn ngủ quá rồi, phải về phòng ngủ thôi.”
Nói xong, Quý Ức khom người cầm lấy điện thoại di động trên ghế Sofa và thẻ phòng của mình, cô gần như chạy trối chết khỏi phòng của Hạ Quý Thần.
Nhìn theo cửa phòng khách sạn nặng nề đóng lại và dáng vẻ Quý Ức né tránh anh, khóe môi Hạ Quý Thần không kiềm được cong lên thành một vòng cung mềm mại.