Đừng nói MC vẫn khen ông không dứt lời, mà ngay cả Trình Vị Vãn cũng không nhịn được phải âm thầm tán thưởng người cha hào hoa phong nhã này đây.
Lúc phỏng vấn được một nữa, MC bỗng hỏi sang một đề tài khác: “Trình tiên sinh, vừa rồi sau sân khấu, lúc nói chuyện phiếm với ngài, ngài có nhắc một câu với tôi, nói là cuối tuần muốn đi Bắc Kinh để tọa đàm?”
“Đúng vậy, chắc tối thứ ba tôi sẽ đến Bắc Kinh, nơi tọa đàm là đại học y Bắc Kinh, vào hai giờ chiều thứ tư...”
Bắc Kinh... đại học y Bắc Kinh.
Nghe thấy hai từ đó, đáy mắt Trình Vị Vãn lóe sáng.
Ba cô muốn tới Bắc Kinh công tác, có phải nghĩa là, sau nhiều năm không gặp, cuối cùng cô cũng có thể gặp ông một lần?
Nghĩ vậy, Trình Vị Vãn lấy điện thoại ra gọi cho Trình Vệ Quốc.
Cũng giống như hôm sinh nhật cô, điện thoại không có người nhận máy, cô đành nhắn tin: “Ba ơi, con có xem chương trình phỏng vấn trên TV, tối thứ ba ba muốn tới Bắc Kinh à, ba ở khách sạn nào, lúc nào rảnh con tới gặp được không?”
----
Tối nay Hàn Tri Phản có một bữa tiệc nên uống hơi nhiều.
Sau khi kết thúc, Lâm Na và hắn ngồi sau xe, cô ta dán chặt vào người hắn, hành động như ám chỉ.
Hắn biết rõ, Lâm Na muốn về nhà cùng hắn, hắn vẫn giả vờ không hiểu, nói với tài xế địa chỉ nhà Lâm Na.
Lâm Na không hài lòng, bĩu môi, vốn tình cờ gặp nhau, cuối cùng gặp hắn cũng vô dụng, cô ta hổn hển đẩy cửa xe ra, nói tạm biệt rồi giẫm mạnh giày cao gót rời đi.
Tài xế không hỏi hắn muốn đi đâu, mấy ngày nay đều như vậy, cho nên ông chở hắn tới thẳng công ty.
Hàn Tri Phản uống hơi nhiều nên thấy khô cổ họng, hắn vặn mở nắp bình, uống nửa bình nước, sau đó hạ cửa xe xuống để gió đêm thổi vào trong xe, hít thở không khí.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm liên tục lùi về phía sau, hắn chợt nhớ ra buổi chiều về nhà lấy tài liệu, hắn gặp Trình Vị Vãn.
Hắn biết rõ, cô ấy nhìn thấy Lâm Na.
Lúc đi qua phòng con, hắn cố ý nhìn cô nhiều lần, nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình thản, không hề có chút cảm xúc nào.
So với hai năm trước khi hai người chia tay, cô tròn mắt nhìn hắn rơi lệ, thì bây giờ cô tốt hơn rất nhiều.
Hàn Tri Phản cũng không biết mình bị làm sao, cả đêm trong đầu hắn đều là khuôn mặt vô cảm của cô.
Càng nghĩ lòng lại càng nặng trĩu.
Mặt cô vô cảm như vậy, có phải cho thấy, hắn và những cô gái khác có thế nào, cô cũng không để ý tới không?
Hàn Tri Phản nghĩ tới đây thì không nhịn được đưa tay lên kéo mạnh cà vạt ra.
Lúc xe sắp chạy tới dưới lầu công ty, lồng ngực hắn vẫn thấy rất nặng nề như muốn tìm một nơi giải phóng ra, hắn bực bội nói với tài xế: “Tôi muốn tới công ty bao giờ? Từ bao giờ ông dám tự ý đưa quyết định thay tôi hả? Về nhà!”
Tài xế bị dọa giẫm mạnh phanh, ông không dám nói gì vội vàng quay đầu xe ở giao lộ phía trước đi về phía biệt thự.
Men say dâng lên, Hàn Tri Phản không để tài xế đỡ mình mà lảo đảo, chân nam đá chân chiêu đi vào nhà, thay giày rồi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn không đi vào mà nghe được ba chữ “Trình Vệ Quốc“.
Hơi cồn khiến hắn phản ứng chậm lại, hắn đờ ra hai giây rồi nhìn Trình Vị Vãn đang ngồi trên giường xe TV chăm chú, sau đó mới chuyển mắt nhìn TV trên tường.