Trình Vị Vãn nhẹ giọng đáp một chữ: “Được.”
Hàn Tri Phản cũng không tiếp lời, quay người, nhấc chân bước ra cửa.
Bước chân của anh rất chậm, đi không được vài bước, thân thể anh thoáng lung lay, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất, cũng may anh kịp thời vươn tay vịn vách tường, mất một lúc lâu, anh mới ổn định được thân thể, bước đi một lần nữa, nhưng đi không được bao xa, anh lại va vào một bên tủ.
Phòng ngủ rộng khoảng 10 mét vuông, vậy mà anh đi rất lâu mới ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, anh gần như giống một cái khinh khí cầu xì hơi, ngồi xổm trên mặt đất.
Tại sao có thể như vậy?
Cho đến bây giời, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Rõ ràng cô là người anh hận, anh làm những chuyện kia cũng là vì Ly Ly, nhưng mà kết quả… lại trở thành một trò cười.
Cô yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng đợi đến lúc anh yêu cô, muốn ở cạnh cô thì cô lại không thể ở bên anh.
Nhưng mà anh có thể trách được ai bây giờ, khi mà hạnh phúc của anh là do chính tay anh phá hủy…
Cô nói cô chỉ muốn sớm rời khỏi anh, anh khiến cô đau khổ như vậy, nhưng hôm nay, anh… Anh nên làm thế nào đây? Thật sự để cô đi? Nhưng mà để cô đi rồi thì anh phải làm sao bây giờ? Còn nếu không để cô đi, anh có tư cách gì giữ cô? Bây giờ, đừng nói là quay lại với anh, một chút liên quan đến anh, cô cũng không muốn.
Sớm biết mọi chuyện sẽ biến thành thế này, lúc trước anh sẽ không đối xử với cô như vậy, cũng sẽ không đuổi theo cô sau khi đã vứt bỏ cô, càng sẽ không ép buộc cô bỏ đứa con của bọn họ… “Sẽ không”, nhưng cho dù hôm nay anh nghĩ “sẽ không” nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì? Thời gian không thể quay ngược, đời người cũng không bao giờ có thể quay trở về lúc ban đầu, anh đã mất đi cô, mất đi cô là lỗi của anh, cho dù kết cục có đau bao nhiêu, anh đều sẽ nhận.
Hàn Tri Phảm từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ẩm ướt.
-----
Hàn Tri Phản nói anh ra ngoài một lúc, nhưng đến khi Trình Vị Vãn gặp lại anh thì đã là một giờ đêm.
Lúc đó Trình Vị Vãn vừa ngủ thì bị tiếng chuông cửa dưới lầu đánh thức.
Có lẽ quản gia và đám người hầu đều đã ngủ say, không ai ra mở cửa, cho nên Trình Vị Vãn đành phải khoác áo đi xuống lầu. Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy Hàn Tri Phản say như chết đang được tài xế đỡ.
“Trình tiểu thư, Hàn tiên sinh uống say rồi, cứ luôn miệng nói phải về đây...” Tài xế giải thích đơn giản với Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn nhẹ gật đầu, mở cửa ra: “Anh đỡ anh ấy lên lầu giúp tôi.”
“Được thôi, Trình tiểu thư.”
Hàn Tri Phản say quá mức, căn bản không thể đi nổi, gần như là bị tài xế lôi lên lầu.
Nhiều lần tài xế suýt bị ngã lăn ra đất, may mà có Trình Vị Vãn đi bên cạnh thuận tay giúp đỡ.
Đặt Hàn Tri Phản lên giường, tài xế giúp anh cởi giày xong rồi mới quay sang chào tạm biệt Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn đưa tài xế nọ xuống lầu, lúc trở lại, Hàn Tri Phản đã lăn từ trên giường xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm vào Hàn Tri Phản một lúc, cuối cùng vẫn bước lên phía trước, dùng hết sức lực chín trâu hai hổ (*) đưa anh lên giường lần nữa, đắp chăn cho anh xong, Trình Vị Vãn mới nằm xuống một nửa giường còn lại.
Hàn Tri Phản bắt đầu lầm bầm: “Nước, nước, nước...”
Trình Vị Vãn nằm đưa lưng về phía Hàn Tri Phản một lúc, rốt cục vẫn đứng dậy, xuống lầu, rót một chén nước đem lên.
Sau khi giúp Hàn Tri Phản uống nước xong, Trình Vị Vãn đặt ly xuống, cũng không tiếp tục nằm trên giường mà đi đến sofa, bật đèn đặt dưới đất, lấy quyển sách lúc sáng đọc dở, tiếp tục xem.
***
(*) chín trâu hai hổ: sức lực vô cùng lớn.