Hàn Tri Phản vẫn trầm mặc không nói, nhưng hắn không hút thuốc nữa.
“Nhớ “Cửu Trọng Cung” ngày đó Hạ tổng và Trình tiểu thư tốn bao nhiêu tâm huyết, chuẩn bị thành phim, đến hôm nay Cửu Trọng Cung đã quay xong, chế tác hậu kỳ cũng gần hoàn thiện, qua hai ba tháng nữa là đăng lên mạng rồi, vậy mà người làm phim bỏ đi, biên kịch cũng bỏ đi...”
Trần Bạch nói đến đây thì khẽ thở dài một hơi, qua một hồi lâu cậu ta mới nói tiếp: “Hàn tổng, ngài không có chút tình cảm nào với Trình tiểu thư sao?”
Hàn Tri Phản vẫn không trả lời Trần Bạch, nhưng lần này, ngón tay hắn dập tắt đầu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi vào phòng.
Hàn Tri Phản vốn ít khi uống rượu, đêm đó lại uống quá nhiều.
Trong đêm, tài xế đưa hắn về nhà, lúc qua cổng bảo vệ, bảo vệ ngăn xe lại đưa một món đồ chuyển phát nhanh cho tài xế.
Hàn Tri Phản đã say như chết, tài xế đưa hắn về nhà, đặt lên giường rồi để bưu phẩm bên cạnh giường ở một nơi dễ nhìn thấy, sau đó đi ra.
Đêm đó Hàn Tri Phản mượn rượu ngủ một giấc đến khi trời sáng mới tỉnh lại.
Bởi vì say rượu nên đầu hắn đau như muốn nứt ra, tay chân run lên.
Hắn xoa đầu ngồi xuống giường, khi đó mới phát hiện ra quần áo của mình còn chưa cởi ra. Màn cửa còn chưa kéo, ánh mặt trời chói sáng cả căn phòng.
Hắn không nhịn được đưa tay che nắng, sau đó mới xuống giường, cởi đồ trên người vào phòng tắm.
Tắm cho hết mùi rượu, lúc ra khỏi nhà vệ sinh hắn tìm điện thoại theo thói quen, sau đó thấy một bưu phẩm trên đầu giường.
Trên bưu phẩm chỉ viết tên và địa chỉ của hắn.
Không có người gửi.
Hắn biết là tài xế đưa mình về đã để ở đây, không nghĩ nhiều nữa, hắn mở túi đồ ra.
Trong đó có một chìa khóa và một tờ giấy mỏng. Hắn nhận ra đó là chìa khóa nhà mình.
Ngoài hắn ra chỉ có một người có nó, chính là cô ấy. Hàn Tri Phản cầm chìa khóa nhìn một lúc lâu mới mở tờ giấy kia ra.
Không có kí tên, chỉ một đoạn rất ngắn. Chữ viết tay rất đẹp, cũng giống như cô ấy “Nghe nói anh đã có niềm vui mới, từ nay về sau, người hùng của em sẽ vì một cô gái khác mà đổ máu tứ phương trên chiến trường rồi“.
Sau câu nói đó còn năm chữ nữa, rất nhỏ nhưng Hàn Tri Phản lại thấy ngay: “Em yêu anh, tạm biệt“.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã một năm năm tháng.
Trong vòng một năm năm tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Quý Ức đã tốt nghiệp đại học, hay là Cửu Trọng cung đã phát sóng một năm qua, lập nên kỳ tích chưa từng có, trở thành bộ phim truyền hình nổi tiếng trong những năm trở lại đây, hay nhờ Cửu Trọng cung, tên tuổi Quý Ức cũng lan nhanh, giống như những gì Hạ Quý Thần từng sắp xếp, bước lên hàng ngũ của minh tinh, nhận được không ít việc, hay là Bạc Hà đã đồng ý lời cầu hôn của Lý Đạt, hai người đã lập gia đình rồi. Rồi còn Đường Họa Họa cảm thấy mình không hợp đóng phim nên chạy theo Trang Nghi làm người quản lý, hiện tại đang là quản lý của Quý Ức, rồi lại như trong một năm năm tháng này, Quý Ức thường làm một việc, đó là khi không có việc gì thì cô tìm cách phá rối không để cho Thiên Ca có một ngày an ổn tốt lành...
Tính ra trong vòng một năm năm tháng này có rất nhiều thay đổi lớn, duy chỉ có một điều không thay đổi, đó là Hạ Quý Thần vẫn bặt vô âm tín.