Giao thông buổi sáng có hơi đông đúc. Sau khi cúp điện thoại, Hạ Quý Thần ngồi trong xe đợi bốn mươi phút, Trần Bạch mới xuất hiện.
Chứng kiến dáng vẻ chán chường của Hạ Quý Thần, nụ cười đang trên môi Trần Bạch lập tức đông cứng lại, qua một lúc sau cậu mới lên tiếng, giọng nói vô cùng thận trọng: “Hạ tổng.”
Hạ Quý Thần nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Bạch, anh gật nhẹ đầu xem như đã đáp lại cậu ta. Hạ Quý Thần vẫn im lặng không lên tiếng nên xuống xe mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Hạ tổng vẫn mặc nguyên quần áo ngày hôm qua, tóc tai lộn xộn rối bời, trên cằm còn mọc lún phún mấy rợi sâu, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy vẻ mệt mỏi… Đừng nói là sau khi rời công ty, anh ta lại ngồi trong xe ngây người cả đêm đấy chứ?
Trần Bạch đứng tại bên cạnh xe, sững sờ đến bất động.
Hạ Quý Thần thấy Trần Bạch đứng đó cả buổi, anh gõ gõ hai cái lên cửa sổ bên cạnh.
Nghe thấy tiếng động, Trần Bạch lập tức hoàn hồn, vội vàng ngồi vào xe.
Lúc khởi động xe, Trần Bạch len lén quan sát Hạ Quý Thần trong gương chiếu hậu thêm vài lần.
Xem ra Hạ tổng mệt rồi, cả người tựa hẳn ra phía sau, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Trần Bạch biết Hạ Quý Thần không ngủ, cậu ta từ tốn khởi động xe rồi nhẹ giọng mở miệng: “Hạ tổng, chúng ta đi...”
Trần Bạch vốn định nói công ty nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của Hạ Quý Thần, cậu ta vội sửa lại: “… đi về nhà của anh trước đúng không?”
“Không...” - Hạ Quý Thần đáp rất nhanh, anh lại nói: “Đi công ty trước.”
“Nhưng mà...”
Trần Bạch còn chưa kịp nói tiếp, Hạ Quý Thần dường như biết rõ cậu ta định nói gì tiếp theo, anh lên tiếng: “Ở công ty có sẵn quần áo.”
“Vâng.” - Trần Bạch đáp, không nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ chuyên tâm lái xe.
Bầu không khí trong xe rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Hạ Quý Thần ngồi ở ghế sau hình như đã ngủ say, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Trần Bạch lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, cũng không còn vẻ cứng nhắc như ban nãy.
Chạy được một nửa đoạn đường, sau lưng Trần Bạch đột nhiên vang lên tiếng nói: “Đầu tư dự án “Cửu Trọng Cung” trước mắt tiến hành đến đâu rồi?”
Ồ! Hóa ra Hạ tổng không hề ngủ.
Trần Bạch bị hù đến nỗi chân run lên, suýt chút nữa đã đạp mạnh phanh, cũng may cậu phản ứng kịp thời, khống chế chính mình. Sau đó, trong lòng Trần Bạch đang âm thầm mắng chửi, ngoài mặt lại vô cùng cung kính trả lời: “Hầu như mọi thứ đều đã đâu vào đấy rồi ạ”
“Theo kế hoạch “Cửu Trọng Cung” khi nào khai máy?”
“Tháng Năm ạ.”
Năm tháng nữa, bây giờ cũng chỉ vừa qua tháng Ba… Còn hai tháng nữa… Lâu quá… Hạ Quý Thần nghĩ nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nhanh nhất có thể đẩy nhanh tiến độ khai máy là khi nào?”
Trong lòng Trần Bạch âm thầm tính toán thời gian, sau đó đáp: “Đầu tháng Tư.”
Hạ Quý Thần đã trầm mặc một hồi, lên tiếng: “Ngày hai mươi ba tháng Ba phải khai máy, tôi biết như vậy tiến độ sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu cố gắng nắm bắt thời gian thì sẽ kịp.”
Trần Bạch nói: “Tôi sẽ tranh thủ thực hiện.”
Hạ Quý Thần không nói tiếp.
Trong xe lần nữa rơi vào bầu không khí yên ắng.
Qua một lúc sau Hạ Quý Thần lại lên tiếng lần nữa, ngữ khí cũng giống như nãy tùy ý hỏi thêm: “Giá cổ phiếu studio của Thiên Ca đã giảm bao nhiêu?”
“Liên tục giảm hai ngày qua, đoán chừng hôm nay có thể ngừng giảm.” Trần Bạch đáp.
“Hôm nay đợi sau khi cổ phiếu ngừng giảm, ngày mai bắt đầu thu mua cổ phiếu studio của Thiên Ca.”
“Hạ tổng, như vậy không phải sớm quá sao? Chúng ta có thể chờ thêm một chút nữa, cổ phiếu studio của Thiên Ca vẫn sẽ tiếp tục giảm trong vòng ít nhất một tuần nữa…”