Nghe cô lặp đi lặp lại những lời này, vẻ mặt anh có hơi hoảng hốt.
Tại sao phải làm như vậy?
Bởi vì anh thích cô. Thích đến mức chấp nhận trắng tay vì cô, cũng bằng lòng dốc hết tất cả vì cô.
Anh im lặng càng khiến cho giọng của cô thêm vang dội, thậm chí, cô vừa hỏi, vừa không nhịn được lay cổ tay anh: “Anh nói chuyện đi, Hạ Quý Thần, tại sao anh phải làm vậy? Vì cái gì?”
Quý Ức dùng sức hơi mạnh, khiến cho cả người Hạ Quý Thần lắc lư hai cái, cũng kéo tâm trí của anh trở lại.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi mấp máy: “Bởi vì...”
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng cô lại có thể nghe được, những lời mà cô vẫn đang lặp đi lặp lại bất chợt biến mất.
Cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt sũng, đối diện với ánh mắt anh.
Anh nhìn vào mắt cô, yên lặng vài giây, rồi mới tiếp tục nói: “... Em có bằng lòng tin tưởng anh?”
“Bởi vì anh đã nói, không chạy đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm.”
Chỉ hai câu nói quen thuộc, khiến cho Quý Ức thoáng chốc nhớ lại chuyện xảy vào cái đêm ở khách sạn Tây Hồ ở Hàng Châu, khi mà cô còn đang trong quá trình quay “Tam Thiên Si”.
Đêm hôm đó là lúc anh ký hợp đồng với cô.
Hứa hẹn luôn là thứ động lòng người.
Lúc đó, khi nghe những lời kia của anh, cô cảm động đến rơi nước mắt, gần như không chút do dự đã ký tên.
Cho đến bây giờ, cô mới biết được, anh vẫn luôn cố gắng hoàn thành lời hứa hẹn làm cô xúc động đêm đó.
Mặc dù giữa anh và cô xảy ra chuyện ở Thượng Hải, cắt đứt liên hệ với nhau gần một tháng, nhưng anh vẫn chưa từng quên lời hứa với cô.
Anh biến tên cô trở thành từ khóa hot trên Weibo, anh sắp xếp cho cô rất nhiều kế hoạch tốt... dù cho cô làm hỏng tất cả, nhưng anh vẫn không chút do dự, lựa chọn đứng bên cạnh cô.
Quý Ức càng khóc dữ dội hơn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn, áy náy trong lòng từ trưa đến giờ, bỗng nhiên trào ra như nước lũ tràn đê: “Thực xin lỗi, Hạ Quý Thần, thật sự rất xin lỗi...”
“... Không phải là em cố ý, em không muốn mọi chuyện biến thành như vậy, nhưng em thật sự không ngờ tới... Thực xin lỗi... Hạ Quý Thần, thật sự rất xin lỗi...”
Cô một lần lại một lần nói “Thực xin lỗi”, khiến cho tim Hạ Quý Thần co rút, đau đớn.
Tất cả những chuyện anh làm cho cô đều là cam tâm tình nguyện, nói đúng hơn là anh càng mong muốn cô gây ra rắc rối, bởi chỉ có như vậy, anh mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô.
Mong cô gây ra rắc rối là một chuyện, nhưng anh lại không mong cô tự trách như vậy.
“Em chưa từng nghĩ sẽ mang đến phiền toái lớn như vậy cho anh, thực xin lỗi...”
Khi nghe Quý Ức nói xin lỗi một lần nữa, Hạ Quý Thần bỗng nhiên duỗi ngón tay ra, đè lên môi cô: “Tiểu Ức, em không cần nói xin lỗi với anh, bởi vì từ khi biết rõ mọi chuyện, anh chưa từng trách em.”
Chưa từng trách em... Năm chữ này khiến cho cả người Quý Ức khẽ run lên, nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cô lại không biết nên nói gì. Cô nhìn anh, khóe môi mấp máy, cuối cùng, không biết xúc động đến từ đâu, bất chợt, cô buông cổ tay anh ra, vòng hai tay ôm eo anh.