Hội nghị kết thúc đã là sáu giờ chiều.
Trình Vị Vãn cũng không vội rời khỏi phòng họp, mà ngồi trước máy tính, ghi chép lại toàn bộ linh cảm vừa hiện lên trong lúc họp.
Đợi cô làm xong thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, đóng máy tính lại, Trình Vị Vãn lấy điện thoại trong túi quần ra, liền thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn của Hàn Tri Phản gửi đến.
“Chín giờ tối, khách sạn Bốn Mùa, phòng 1002.”
Sau khi gửi xong tin nhắn, dường như ý thức được mình bỏ sót điều gì đó, anh lại bổ sung thêm: “Phiếu phòng ở quầy lễ tân tại sảnh trước, em đến đó báo họ tên, là có thể đi thẳng lên lầu...”
Phía sau một hàng dấu chấm còn có vài chữ: “... Em yên tâm, Vãn Vãn, tôi sẽ không làm gì em đâu.”
Nếu đổi lại là lúc trước, Trình Vị Vãn sẽ không hẹn gặp Hàn Tri Phản tại khách sạn như vậy, nhưng bây giờ không giống với trước kia, anh là người đã cứu cô ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu anh đến chậm một chút, cô quả thực không thể tưởng tượng được tình trạng của mình bây giờ sẽ như thế nào.
Trình Vị Vãn nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Hàn Tri Phản trong chốc lát, rồi mới cất điện thoại, ôm máy tính ra khỏi phòng.
Để tiện làm việc ở YC, Trình Vị Vãn đã mua một căn hộ gần công ty.
Cô đi bộ về nhà, sau khi cất máy tính thì kêu một chiếc xe, đi đến khách sạn Bốn Mùa.
Dựa theo tin nhắn của Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn đi đến trước quầy lễ tân, báo tên họ, sau khi đối chiếu chứng minh thư xong, cô nhận được một cái phiếu phòng, rồi mới đi lên lầu.
Quét mở cửa phòng, Trình Vị Vãn vừa bước vào, còn chưa kịp đặt phiếu phòng vào khe cắm điện thì đã nhìn thấy ánh nến lóe lên trên mặt bàn ở phòng khách.
Trình Vị Vãn kinh ngạc trong giây lát, cô cũng không bật đèn, mà đi thẳng vào phòng khách.
Đi tới gần, cô mới nhìn rõ dưới ánh nến chập chờn là một cái bánh sinh nhật.
Bên trên dùng chocolate viết một hàng chữ: “Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ.”
Hàn Tri Phản hẹn cô tới đây là để chúc mừng sinh nhật cô?
Ngay khi Trình Vị Vãn còn đang đứng ngây người, cửa phòng ngủ đã bị kéo ra.
Nghe tiếng động, Trình Vị Vãn quay đầu, liền nhìn thấy Hàn Tri Phản ôm một cái hộp quà bước ra.
“Vãn Vãn, hôm nay tôi thấy tin nhắn độc giả gửi trên Weibo của em, mới biết được ngày hôm qua là sinh nhật em, cũng biết được từ sau khi mẹ em qua đời, thì không có ai ở bên cạnh mừng sinh nhật cùng em...”
Hàn Tri Phản vừa nói vừa bước đến trước mặt cô: “Tuy là đã chậm một ngày, nhưng vẫn chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, Hàn Tri Phản mở hộp quà ra, đưa đến trước mặt Trình Vị Vãn.
Bên trong chính là một chiếc vòng cổ kim cương màu hồng nhạt, dưới ánh nến, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Thích không?” - Hàn Tri Phản nhướng mày, nhẹ hỏi.
Trình Vị Vãn nhẹ đáp một tiếng: “Ừm.”
Hàn Tri Phản không nói chuyện, đưa tay lấy vòng cổ trong hộp ra, bước đến sau lưng Trình Vị Vãn, dịu dàng đeo giúp cô.
Lúc đeo dây chuyền, Hàn Tri Phản vén mái tóc dài của Trình Vị Vãn sang một bên. Sau khi đeo xong, anh tỉ mỉ chỉnh lại những sợi tóc cho cô, rồi mới nắm bờ vai của cô, xoay người cô lại, đối diện với chính mình.
Anh nhìn chằm chằm vào vòng cổ trước ngực cô trong chốc lát, rồi mới ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô: “Rất đẹp.”
Trình Vị Vãn không nói chuyện, ánh mắt cô nhìn anh lúc này sáng một cách lạ thường.
Hàn Tri Phản nhìn vào mắt Trình Vị Vãn trong chốc lát, bỗng nhiên anh bước về phía trước một bước, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi cô.
Cảm giác mềm mại khiến cho cả người Trình Vị Vãn thoáng run rẩy, nhưng cô cũng không né tránh.
Lúc này, Hàn Tri Phản mới từ từ dời môi xuống môi Trình Vị Vãn, nhẹ nhàng chạm vào, tinh tế hôn cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, gần như có thể nghe được tiếng hôn môi rất nhỏ của bọn họ.
Hôn thật lâu, cuối cùng, Hàn Tri Phản cũng lưu luyến rời khỏi môi Trình Vị Vãn. Anh tựa đầu vào trán cô, rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ bừng vì bị anh hôn của cô, một lát sau, anh mới nhẹ giọng hỏi: “Có thể chứ?”
Bị hỏi, đầu ngón tay Trình Vị Vãn thoáng run lên, cô giương mắt, nhanh chóng liếc nhìn Hàn Tri Phản một cái, rồi ngay lập tức rủ mắt xuống.
Hàn Tri Phản tiếp tục chăm chú nhìn Trình Vị Vãn một lúc, sau đó, môi anh lại lần nữa tiến lại gần môi cô, ngay trước khi chạm vào môi cô, anh lại thấp giọng hỏi: “Vãn Vãn, có được không? Đêm nay, giao em cho tôi, có được không?”