Quý Ức ngẩn người, khó hiểu nhìn Hạ Quý Thần.
Ánh mắt của anh hơi lạnh và có phần tức giận, Quý Ức nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của anh, lúc nhìn thấy băng dán cá nhân trên vai mình, cô mới hiểu được phản ứng của Hạ Quý Thần, cô vội giả vờ như mình không để ý một chút nào, đáp qua loa: “À, cái này à, là lúc chiều nay em bất cẩn tự cào bị thương đấy“.
Tự làm?
Hạ Quý Thần không nói gì nhưng giữa đôi mày lộ rõ vẻ không tin.
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần không tin, cô lại nói: “Thật mà, không phải anh không biết trang phục cổ trang rườm rà thế nào, hơn nữa em còn mang cả móng tay, lúc cởi đồ bất cẩn nên cào trúng...”
Nói xong, Quý Ức còn cong môi nhìn Hạ Quý Thần, ra vẻ uất ức như làm nũng: “... Đoàn làm phim muốn tiết kiệm nên chuẩn bị đạo cụ khá qua loa, chất liệu lại không tốt...”
Khuôn mặt Hạ Quý Thần như đóng băng, nghe lời nói dịu dàng của Quý Ức, nó dần tan chảy rồi trở nên ấm áp, anh ngồi xổm xuống, nhích lại gần bả vai của Quý Ức, đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương hai lượt, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Quý Ức nghe Hạ Quý Thần nói vậy nên cũng biết mình lừa được anh rồi, cô cong môi, nói: “Không đau nữa, bị thương ngoài da có chút xíu, đâu có nghiêm trọng vậy...”
“Lát nữa phải khử trùng, tránh bị viêm“.
“Vâng.” - Quý Ức ngoan ngoãn đáp.
Hạ Quý Thần không nói tiếp, anh tiếp tục nhìn vết thương nơi bả vai Quý Ức trong giây lát rồi đứng dậy cầm bông tắm đặt vào tay cô: “Em tắm trước đi, anh xuống lầu hâm lại thức ăn cho em“.
Quý Ức vui vẻ gật đầu một cái.
Hạ Quý Thần đưa tay lên vuốt tóc cô rồi quay người đi ra.
Đến phòng thay quần áo, tìm một bộ đồ ở nhà rồi mặc vào, Hạ Quý Thần lấy điện thoại trong túi quần của bộ đồ vừa cởi ra, đi ra phòng ngủ.
Xuống lầu vào phòng bếp, anh không vội hâm thức ăn lại cho Quý Ức mà cúi đầu mở khóa màn hình điện thoại, gọi một cuộc cho Trang Nghi.
Có lẽ cũng vừa lúc Trang Nghi đang dùng di động, cô nhận máy rất nhanh, cô biết tối nay Hạ Quý Thần có hẹn, nên còn tưởng anh gọi điện tới là để hỏi Quý Ức đã về nhà hay chưa: “Hạ tổng, Tiểu Ức đã về nhà rồi...”
“Cô đến quán cà phê Tinh Quang một chuyến.” - Hạ Quý Thần không đợi Trang Nghi nói hết đã lạnh lùng nói luôn.
“Ngay bây giờ sao?” - Trang Nghi hỏi lại rồi vội vàng nói tiếp: “Được, Hạ tổng, tôi đi ra ngoài ngay đây.”
Hạ Quý Thần không nói mà lấy điện thoại bên tai xuống tắt máy.
Trong phòng tắm trên lầu, mặc dù anh thể hiện rằng mình tin lời của Quý Ức, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, vết thương trên vai cô không thể là do cô bất cẩn gây nên.
Có thể chảy máu nhiều như vậy chứng tỏ phải cào khá mạnh, một cô gái như cô lấy sức đâu mà làm?
Sở dĩ anh không bóc trần lời nói dối của cô là vì anh hiểu được, cô không muốn để anh biết sự thật.
Nếu anh đoán không sai, trong đoàn làm phim ba ngày này, cô đã xảy ra chuyện gì đó... hoặc là đã phải chịu uất ức gì đó...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hạ Quý Thần càng trở nên lạnh buốt.
----
Lúc Quý Ức tắm xong đi xuống lầu, Hạ Quý Thần đã hâm đồ ăn xong.
Sau khi hai người dùng cơm xong thì cùng nhau xuống lầu đi bộ một lúc như mọi ngày, về đến nhà, Hạ Quý Thần lại cùng Quý Ức làm một vài chuyện thân mật như lúc trước bữa tối.