Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 930: Chương 930: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (32)




Cô tháo giày cao gót, giơ bàn chân trắng nõn ra, giẫm lên ngực Thiên Ca, từ trên cao nhìn xuống tiếp tục nói:

“Thiên Ca, cô quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà ắt hẳn cô chưa từ bỏ ý định đâu nhỉ. Cô đã không phục thì tôi lấy chứng cớ ra cho cô xem.”

Nói xong, Tạ Tư Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Ca, sau đó cô giơ điện thoại di động của mình lên, hai tay gõ trên màn hình một lúc, rồi đưa màn hình điện thoại đến trước ống kính của giới truyền thông.

Trong điện thoại của Tạ Tư Ngọc đang phát một đoạn video.

Hình ảnh không thật sự sắc nét, hẳn là do dùng máy quay phim từ rất nhiều năm trước.

Trong video là cảnh tượng ở một căn phòng tại một khách sạn bình dân. Chỉ có hai người xuất hiện trên màn hình.

Cho dù hai người kia thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng những người xem video vẫn có thể phân biệt được đó lần lượt là Thiên Ca và Tạ Tư Ngọc.

Đầu ngón tay Thiên Ca đang kẹp một điếu thuốc, còn trong tay Tạ Tư Ngọc là một ly rượu.

Lúc đầu, không ai trong hai người họ nói chuyện, cảnh tượng trong video yên tĩnh khoảng nửa phút, sau đó Thiên Ca nhả ra một ngụm khói, rồi mở miệng nói: “Tôi hỏi cô, chẳng lẽ cô cam tâm bị Quý Ức áp chế mãi như vậy hay sao?”

Tạ Tư Ngọc im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lên tiếng: “Cô và Quý Ức có quan hệ tốt như thế, tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?”

Thiên Ca gần như đáp lại ngay lập tức: “Bằng vào việc tôi cũng không muốn bị cô ta áp chế!”

Cảnh tượng trong video lại lần nữa rơi vào yên lặng, một lát sau, dường như đã thỏa hiệp, Tạ Tư Ngọc nói: “Cô có cách gì hay không?”

“Đương nhiên là có, nếu như không thì tôi cũng không đến tìm cô.” - Thiên Ca lại đốt một điếu thuốc, sau khi rít hai ngụm thuốc, cô ta mới tiếp tục nói:

“Theo tôi được biết, bạn trai của cô hiện tại đã bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói anh ta sống không quá cuối năm nay, đúng không?”

Tạ Tư Ngọc khó hiểu: “Chuyện của chúng ta thì liên quan gì đến anh ấy.”

“Đương nhiên là có, bởi vì anh ta nên tôi mới tìm đến cô để nói chuyện quan trọng.” Thiên Ca bước hai bước đến trước mặt Tạ Tư Ngọc, cô ta thấp giọng nói:

“Dù sao thì anh ta cũng không sống được bao lâu nữa, chắc hẳn là anh ta đã không còn quan tâm đến mạng sống của mình. Chỉ cần anh ta chịu giúp chúng ta xử lý Quý Ức, vậy thì công ty do một tay Quý Ức gầy dựng dĩ nhiên sẽ rơi vào tay tôi. Tôi có thể cho cô một số cổ phần lớn trong công ty. Đến lúc đó, dù cho công việc diễn xuất của cô không được phong sinh thủy khởi (*), thì hàng năm cô cũng được chia rất nhiều hoa hồng. Huống chi, cô liên thủ với tôi, không còn Quý Ức nữa thì cô còn sợ là chúng ta không thể nổi danh được hay sao?”

“Thế tôi phải làm sao thì anh ta mới chịu đồng ý giúp chúng ta chuyện này?” Bên trong video, Tạ Tư Ngọc có hơi do dự.

“Cho anh ta tiền. Anh ta có bố mẹ, nếu anh ta mất, bố mẹ của anh ta chẳng lẽ không cần tiền à? Còn nữa là vì cô, anh ta có yêu cô không? Nếu anh ta yêu cô, thì cô khuyên anh ta chẳng phải là cách tốt nhất à?”

Dường như là đang suy nghĩ, mất một lúc lâu sau, Tạ Tư Ngọc mới đáp lại: “Để tôi thử xem.”

“Tôi chờ tin tốt của cô.” Môi Thiên Ca nở một nụ cười quyến rũ, cô ta vừa cầm túi xách, vừa cầm gói thuốc trên tay, đáp:

“Tôi không thể ở đây lâu, tôi đi trước, cô có tin gì thì nhớ hồi âm cho tôi.”

Thiên Ca rời khỏi, cửa bị đóng lại, trong video chuyển qua một cảnh khác.

Lần này vẫn chỉ có sự xuất hiện của Thiên Ca và Tạ Tư Ngọc, nơi bọn họ gặp mặt vẫn là một căn phòng trong khách sạn như trước.

Tạ Tư Ngọc: “Tôi đã khuyên anh ấy rồi, nhưng anh ấy nói rằng một trăm vạn quá ít, anh ấy muốn hai trăm vạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.